Editor: coki
Vào giờ phút này, ở trong biệt thự của Trần Nhất Minh, Hứa Đường đang bị trói chặt ở trên giường, không thể động đậy. Cảm cúm cộng thêm nôn nghén khiến cả người cô gầy đi trông thấy, hốc mắt lõm xuống rất sâu, hai mắt thâm quầng.
Ngoài cửa sổ, sắc trời âm u, hoàng hôn giống như một tấm màn lớn đang chậm rãi bao phủ lên mọi vật, mặc dù Hứa Đường không rõ bây giờ chính xác là mấy giờ nhưng cũng biết là đã gần đến sáu giờ tối. Nghĩ đến đây, cô không khỏi giật giật sợi dây trói ở cổ tay. Sợi dây siết quá chặt làm đau cổ tay cô, cô càng giãy thì nó càng siết chặt hơn.
Nếu như không có thể thuận lợi trốn khỏi đây thì không thể dễ dàng chắp tay tặng cho Trần Nhất Minh được. Cô chờ nhiều năm như vậy, Chu Hiểm đợi nhiều năm như vậy, Phương Cử cũng đợi nhiều năm như vậy...... Nước mắt đột nhiên trào ra khiến Hứa Đường phải hít mũi vài cái.
Đang trong tuyệt vọng thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra.
Hứa Đường nghiêng đầu nhìn về phía cửa, là Đường Hồng.
Đường Hồng khóa trái cửa lại, bước nhanh đến chỗ cô, không nói chuyện mà chỉ bắt đầu cởi sợi dây trên cánh tay Hứa Đường ra.
"Chị Đường......" Hứa Đường khiếp sợ: “Chị thả em rồi thì ăn nói với Trần Nhất Minh như thế nào?"
Đường Hồng nhíu mày: “Cô lo cho mình đi, vợ hắn sắp tới rồi, nếu bị cô bắt được thì chắc chắn sẽ không chịu nổi. Trần tiên sinh cũng thật là thất đức, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-yeu/2327692/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.