Du Dao xuất viện về nhà, Dương Quân cũng sắp phải về, vì anh con cả không được nghỉ lâu, lại không yên tâm để mẹ già ở đây một mình. Dương Quân cứ nấn ná mãi không chịu đi, Du Dao đành phải khuyên bạn mình.
“Tụi mình cách nhau không xa mấy, có thể gọi video hằng ngày, có gì đâu mà lưu luyến, bà về bên kia sớm đi.” Du Dao biết Dương Quân cũng nhớ bạn già và con ở nhà, nếu cô đã mẹ tròn con vuông rồi thì nên để Dương Quân về sớm.
Trước khi đi, Dương Quân thủ thỉ với cô: “Dao Dao, tôi mừng lắm, tôi thật sự mừng lắm.” Đời này cô có rất nhiều điều tiếc nuối về Du Dao, mà nay, những tiếc nuối ấy đang từ từ tan biến theo từng ngày cô ấy trở về, tất thảy mọi thứ khiến Dương Quân cảm thấy những tiếc nuối chất chứa tự đáy lòng đang dần vơi đi.
“Tôi biết, A Quân, bà phải sống tốt đấy, nhớ giữ gìn sức khỏe, tôi mong bà mãi khỏe mạnh an khang.”
“Bà cũng thế nhé.” Dương Quân ôm Du Dao một cái rồi vẫy tay tạm biệt.
Trên đời không có buổi tiệc nào không tàn, nhưng ta có thể mở tiệc nhiều lần, chỉ cần các cô vẫn ở đây thì vẫn sẽ có cơ hội trùng phùng, thật sự không có gì đáng buồn. Song, việc “ly biệt” luôn phảng phất chút gì đó thương cảm.
Có điều Du Dao không cảm thán được bao lâu, bởi vì Dưa Hấu nhà cô lại bắt đầu bắt nạt bố, khóc oe oe váng cả đầu.
“Xách quả dưa đó qua đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-yeu-nay-da-bac-dau/3572102/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.