Đúng như lời cô y tá nói, ca phẫu thuật kết thúc chỉ sau chưa đầy nửa tiếng, Du Dao và em bé được đẩy về phòng bệnh, cả quá trình hết sức suôn sẻ.
Nhờ gây tê, Du Dao không cảm thấy đau, đã thế còn khá sung sức, có điều đầu óc đang hơi lơ mơ nên nằm nghỉ trên giường. Ngắm bé con nhăn nheo cạnh mình, thấy con là con gái, cô thở phào, cười bảo Giang Trọng Lâm: “Nhất anh rồi, là một bé Dưa Hấu gái đấy.”
Cô biết Giang Trọng Lâm vẫn luôn mong có một cô con gái.
Giang Trọng Lâm ngồi cạnh cô, đôi mắt dịu dàng dưới cặp kính sáng rỡ, cầm tay cô gật đầu cười: “Anh vui lắm. Em mau nghỉ đi, để anh trông con cho.”
Du Dao khép mắt lại, lát sau bỗng mở choàng: “Mình thương lượng tí nhé, anh đừng nấu canh giò lạc nữa được không?”
Giang Trọng Lâm: “… Được.”
Biết lúc mình tỉnh dậy sẽ không cần phải đối mặt với món canh đã uống đến phát ói, Du Dao yên lòng thiếp đi. Chưa được bao lâu, cô đã bị đánh thức bởi tiếng quấy khóc của bé con. Bé vừa chào đời đã nặng gần ba cân rưỡi, là một em bé khỏe mạnh, y tá nói bé mở mắt từ rất sớm, có vẻ vô cùng hoạt bát, hẳn là vì được chăm bẵm tốt từ trong bụng mẹ nên vừa đẻ ra đã cực kì thông minh.
Thông minh ở đâu thì Du Dao chưa thấy, cô chỉ thấy nhóc ta quấy chẳng thua gì mình. May mà Giang Trọng Lâm kiên nhẫn có thừa, vừa ôm con dỗ dành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-yeu-nay-da-bac-dau/3572101/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.