Dương Quân ở lại chơi với Du Dao mấy ngày rồi chuẩn bị quay về. Vốn là hai vợ chồng cô giúp con trai trông cháu, vì vắng nhà mấy ngày nên nhờ bảo mẫu chăm nom, kết quả cháu ngã bệnh, Dương Quân và chồng đều lo lắng. Hơn nữa trong khoảng thời gian này Dương Quân quá kích động, khiến cơ thể bắt đầu biểu tình, bác sĩ tư nhân của cô lại không ở đây nên Du Dao bảo hai vợ chồng trở về.
Dương Quân áy náy kéo tay Du Dao: “Bao giờ cháu tôi khỏi bệnh thì bọn tôi sẽ quay lại thăm bà, ở cùng bà thêm một thời gian nhé.”
Du Dao cười nói: “Không cần đâu, cụ mà, mau mau về chăm sóc sức khỏe đi! Đừng có chạy qua chạy lại làm gì, nếu bà nhớ tôi thì mình có thể video call tán chuyện, với công nghệ bây giờ thì nhất định không khác gì đang gặp mặt trực tiếp, tôi thấy như vậy rất được.”
Bà cụ Dương Quân mếu xệch: “Bà chê tôi già chứ gì?”
Khủng khiếp thật, đã lên chức bà nội rồi mà vẫn còn xị mặt như cô nhóc ở nhà trẻ ngày nào. Có người nói, dù phụ nữ có bao nhiêu tuổi thì vẫn chỉ là đứa trẻ ở trước mặt người yêu, nhưng Du Dao thấy câu này áp dụng với bạn thân cũng chẳng sai. Dương Quân của hiện tại hiển nhiên vẫn còn là một “cô gái” thích làm nũng.
Du Dao nhăn nhó ra mặt, song lại nói: “Đến lão Giang tôi còn không chê thì sao có thể chê Quân Quân nhà tôi được!”
Trước khi lên máy bay, Dương Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-yeu-nay-da-bac-dau/3572070/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.