“Dao Dao, nay thấy bà về, tôi thật sự mừng thay Giang Trọng Lâm đấy.”
Du Dao nhướng mày: “… Tôi thấy anh ấy có mừng mấy đâu.”
Dương Quân sửng sốt, “Bà nói gì vậy, người vui nhất khi được gặp lại bà là ông ấy đấy.”
Tựa như Dương Quân không thể hiểu nổi phản ứng của Du Dao, Du Dao cũng chẳng thể hiểu nổi ý của Dương Quân. Nếu bảo Giang Trọng Lâm rất mừng khi thấy cô xuất hiện thì cô thực sự nhìn không ra, hai ngày nay anh chưa hề lộ vẻ kích động, mà trông anh cũng chẳng quá vui sướng.
Cô day huyệt thái dương, lòng dạ rối bời: “Tôi và anh ấy hẹn hò một năm, kết hôn một năm, cùng lắm chỉ mới bên nhau hai năm trước khi xa nhau bốn thập kỷ, có lẽ anh ấy đã sớm quên tôi rồi. Giờ tôi đột nhiên xuất hiện, chắc anh ấy thấy hoảng hơn mừng, nếu là người khác thì có khi đã coi tôi như một gánh nặng, còn Giang Trọng Lâm tuy đã có tuổi nhưng vẫn có trách nhiệm như xưa, thế nên lúc nhận được tin báo mới đến đón tôi về. Suy cho cùng cũng chỉ là do tính cách thôi.”. Truyện Thám Hiểm
“Bà nói gì vậy, bà không biết ông ấy thích bà đến mức nào sao?”
Du Dao tựa lên ghế, không quá khẳng định, “Ừ thì có thể trước đây anh ấy thích tôi thật, nhưng đã mấy chục năm rồi, trí nhớ anh ấy tốt nên may ra nhớ được tôi thôi chứ thích với thú gì nữa.”
Dương Quân nhìn cô, bỗng hỏi: “Giang Trọng Lâm chưa kể gì cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-yeu-nay-da-bac-dau/3572068/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.