Sau bốn mươi năm, hầu hết mọi thứ xung quanh đều đã thay đổi. Du Dao có rất nhiều điều muốn hỏi, song cũng chính vì thế nên cô mới không biết phải bắt đầu từ đâu. Băn khoăn không rõ Dương Quân – người bạn thân nhất của mình hiện đang ở đâu, cô từng suýt buột miệng hỏi Giang Trọng Lâm, nhưng nghĩ lại thì thấy hai người bọn họ vốn chẳng thân thiết gì, sự gắn kết duy nhất giữa họ là cô. Nếu cô tạ thế, bốn mươi năm lại trôi qua, rất có thể Giang Trọng Lâm đã sớm cắt đứt liên lạc với Dương Quân rồi.
Bụng bảo dạ vậy nên Du Dao do dự lắm, song cô không ngờ Giang Trọng Lâm đã âm thầm liên lạc với Dương Quân, mà người bạn năm xưa vẫn còn nhớ rõ cô, vội vàng về nước để thăm cô.
Du Dao và Dương Quân ngồi trên giường trò chuyện hồi lâu, chủ yếu là Dương Quân kể về cuộc sống trong những năm gần đây của mình, Du Dao ngồi nghe, thỉnh thoảng chen vào mấy câu, trêu ghẹo nhau đến lạc đề, hăng đến nỗi suýt quên cả thời gian.
Đến tận khi Du Dao thấy đoi đói thì câu chuyện mới tạm ngừng, cô đi đánh răng rửa mặt, định xuống nhà lấp đầy cái bụng.
Trong lúc Du Dao rửa mặt, Dương Quân đứng cạnh cửa tiếp tục lải nhải về cô cháu rượu của mình, “Cậu xem ảnh cháu mình này, đáng yêu lắm phải không? Con bé mười ba tuổi rồi, nó biết khiêu vũ, chơi được cả piano. Còn đây là thằng cháu mới ba tuổi của mình, bụ bẫm cực…”
Du Dao thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-yeu-nay-da-bac-dau/3572067/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.