Phó Duy Bắc ngồi dựa ở đầu giường, rồi sau đó thì cứ nhìn Hải Ninh mãi mà thôi. . 
"Em ..em." 
" À mấy năm qua em sống có tốt không". 
Tốt,cực kỳ tốt " 
Người đàn ông đó là chồng của em hả "". 
" Là hàng xóm thôi". 
" À. " may quá không phải là chồng... 
" Dù sao anh cũng biết Bình An là con của anh rồi, nhưng mà tôi không cho anh đưa đi đâu hết,khi nào rảnh thì anh có thể đến thăm, Bình An do tôi sinh ra thì nó phải ở bên cạnh của tôi" 
" Anh ..anh biết mà anh sẽ không tranh giành với em đâu 
" Ừm, được như vậy thì tốt " . 
Liệu anh có còn cơ hội không " 
Dĩ nhiên là không, bây giờ anh nghỉ ngơi đi đừng suy nghĩ đến những chuyện khác nữa " 
Nói xong thì cô liền mở cửa đi ra ngoài. 
Bình An đi ăn vẫn chưa về, cô ngồi chờ hơn 10 thì mới thấy thằng bé trở về . 
Mẹ nói chuyện xong rồi sao 
" Ừm, mẹ nói chuyện xong rồi, bây giò mẹ đưa về nhà ngủ ngày mai con còn phải đi học nữa " 
"Da" 
Bà nội cháu về trước ' 
'Được, tạm biệt " 
Sau đó thì 2 mẹ con liền rời đi, Tuyết Ái cũng đi vào trong phòng, trên tay bà còn cầm cháo và nước suối .. 
Duy Bắc ăn chút cháo đi con 
" Mẹ, con không đói bụng " 
Nằm cả tháng trời rồi mà không đói bụng, mau ăn đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-yeu-khong-co-trai-tim/3740597/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.