Reng...reng...reng... - Alo. - Cô nhấc máy.
- Khỉ già leo cây! Chị đi Pháp mà không nói với người em này sao?! Hại em phải ở nhà lão Kun chán muốn cầm dao cắt cổ tự tủ rồi đây này! - Yuri hét.
Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt như muốn nói răng lỗi là tại anh đó. Minh Khải cười một cái rồi vươn tay ra, đoạt lấy điện thoại trên tay cô, bình thản phun ra một câu.
- Nếu em muốn đi thì bảo Kun cho đi, nghe nói cậu ta rất thích đi du lịch mà.
- Này, này...
Không để cơ hội cho Yuri nói tiếp, anh cúp luôn điện thoại xong trân trọng trả lại cho cô. Không đợi cô lên tiếng, trực tiếp xách vali đi ra phía cửa, ba đứa trẻ cũng lẽo đẽo đi theo sau, nối đuôi nhau như....đàn vịt con! Định thần lại được mấy phút, cô mới chạy theo sau. Nào ai ngờ, vừa ra đến cửa đã thấy Lôi Mạnh Hoàng mặt đen như đít nồi, đứng nhìn chằm chằm anh.
- Anh Mạnh Hoàng! Sao anh ở đây? - Cô chạy lại.
- Hừ! Nhờ phúc người chồng yêu của em đấy! Sáng nay anh chưa kịp ra khỏi giường đã có người đạp cửa, xông thẳng vào phòng anh bắt cóc lên máy bay, vứt cho anh cái nhiệm vụ là hộ tống gia đình em! - Mạnh Hoàng liếc xéo người nào đơ đang chỉnh lại kẹp tóc cho Suzy một cái.
- Này ông chú, mặt nhăn như thế khó mà kiếm vợ lắm, nhìn cháu đây nè, trắng trẻo mủm mỉm, làn da không tì vết, đến mẹ cháu còn mê cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-thich-chinh-la-em-2/3222706/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.