Trương Phong Hòa muốn làm một người lòng dạ độc ác, nhưng thấy Phùng Dã như vậy, cậu không nhẫn tâm nổi. Cậu chỉ có thể không ngừng chạy trốn, không ngừng chạy trốn, Phùng Dã càng đến gần, cậu càng muốn trốn đi.
Ý nghĩ dọn đi vừa hiện lên trong đầu, Trương Phong Hòa đã nghe thấy người trước mặt nói: "Lần này em định trốn tránh anh như thế nào đây? Dọn nhà? Đổi việc? Đi đến một thành phố khác?"
Trương Phong Hòa ngẩn người, không hiểu ý trong lời nói của Phùng Dã.
Lại thấy Phùng Dã đang bất đắc dĩ cười khổ, trong mắt rõ ràng là tổn thương. Hắn nhẹ giọng nói: "Trương Phong Hòa, anh thích em, nhưng thích không phải là muốn thấy em bị anh bức đến không còn đường lui."
Phùng Dã nói xong, đưa tay nhận lấy chiếc chìa khóa trong tay Trương Phong Hòa, nhưng hắn cũng không mở cánh cửa sau lưng, "Anh hy vọng em có thể cảm thấy thoải mái không bị ràng buộc. Nếu những việc anh làm khiến em cảm thấy bị quấy rầy, anh sẽ dọn đi."
Hắn lui về phía sau, kéo dài khoảng cách giữa mình và Trương Phong Hòa.
"Anh sẽ lui về vị trí bạn bè, không ép buộc em phải tiếp nhận anh lần nữa..." Nụ cười Phùng Dã ngày càng cay đắng, giọng nói mang theo ý khẩn cầu, "Chỉ hy vọng em đừng tiếp tục trốn tránh anh."
Có lẽ ánh mắt Phùng Dã quá mức đáng thương, giọng điệu quá mức hèn mọn, khiến Trương Phong Hòa bỗng dưng thấy lòng chua xót.
Phùng Dã ăn nói khép nép khẩn cầu chính mình như thế, Trương Phong Hòa chưa từng thấy qua. Phùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-theo-duoi-bay-nam-da-yeu-nguoi-khac-roi/1500232/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.