*Nguyên văn là Đản Đản lão sư, ở đây dùng để chỉ những người có kinh nghiệm trong một lĩnh vực nào đó, nếu ai đu Cbiz thì sẽ thấy Hà Cảnh thường được gọi là thầy Hà chẳng hạn.
Dù sao thì cậu ấy cũng có kỹ thuật chuyên nghiệp, tôi cảm thấy rất xấu hổ, "Cái đó... Tôi rảnh rỗi nhàm chán nên chơi một chút thôi."
Dư Thanh Dã cười nhạt, đi đến phía bàn đối diện, "Em chơi với chị."
"Hả?"
Cậu ấy nắm chặt vợt bóng, hơi cúi người, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn nhiều, lặng lẽ ước lượng vị trí.
Thôi được rồi, xem như luyện tập chuyên nghiệp vậy.
Tôi cầm bóng lên, giải thích mãi, "Tôi chỉ từng đánh mấy lần với bố tôi dưới khu chung cư thôi, gà mờ lắm, cậu đừng nổi giận."
Dư Thanh Dã nhướng mày bật cười, không tỏ ý kiến gì.
Hiệp đầu tiên bị cậu ấy dễ dàng kết thúc, sau hai, ba hiệp, cậu ấy đánh giá được trình độ của tôi, dần dần giảm nhẹ lực, quả bóng không còn mang theo luồng gió mạnh mẽ như trên sân bóng nữa.
Vẻ mặt cậu ấy cũng rất hiền hòa, vẫn luôn dùng ánh mắt cổ vũ ý bảo tôi tiếp tục.
Bầu không khí nhẹ nhàng này khiến tôi cũng nếm trải được thú vui của việc chơi bóng.
Sau ba hiệp đấu, tôi hơi thở dốc, Dư Thanh Dã làm dấu tay ra hiệu tạm ngừng, "Hôm nay chơi đến đây thôi."
Tôi gật đầu, dựa vào cạnh bàn nghỉ ngơi.
Cậu ấy đi tới, đưa cho tôi một chai nước và một cái khăn bông.
Thấy tôi liếc mắt nhìn cái khăn bông mấy lần, cậu ấy lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-tham-men/1075457/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.