Bà Lâm bất lực mỉm cười.
"Khi đó, việc nhận con nuôi là do cha con đề nghị, mẹ biết ông ấy lo lắng cho tình trạng của mẹ, muốn dùng đứa con nuôi để đánh lạc hướng sự chú ý của mẹ, giúp mẹ hồi phục." Bà Lâm đi tới bên cửa sổ mở ra, dường như muốn nhìn xa hơn: "Mẹ đồng ý, một mặt mẹ sợ từ chối sẽ khiến ông ấy lo nhiều hơn, một mặt thực ra... lúc đó mẹ đón nhận mọi thứ với thái độ dửng dưng."
"Mẹ muốn dùng sự thờ ơ này để chống lại mọi thứ ở thế giới bên ngoài, vì lúc đó mẹ cho rằng nó đối xử với mẹ tàn nhẫn hơn bất cứ ai khác."
"Mẹ cố gắng giảm bớt những thiệt hại mà nó gây ra cho mẹ bằng sự thờ ơ và vô cảm, nếu không mẹ sẽ phát điên mất, nhiều lần mẹ tưởng mình sắp điên thật rồi..."
"Tam Thiên, lúc đó ở cô nhi viện Hạ Thành, mẹ đã đọc tất cả thông tin của con, biết hoàn cảnh gia đình thực sự của con."
Bà Lâm quay đầu nhìn anh, lúc này khuôn mặt lộ ra vẻ áy náy và tự trách.
Dường như Lâm Tam Thiên biết kế tiếp bà muốn nói gì, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
"Lúc đó do mẹ quá ích kỷ, tự cho là đúng nghĩ rằng con có thể chịu đựng tốt hơn so với những đứa trẻ bình thường... tương lai có thể chấp nhận một bà mẹ điên." Bà Lâm cụp mắt xuống, nhìn hai bàn tay không biết lúc nào đã nắm lại với nhau: "Lúc ấy mẹ thật sự cảm thấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-trong-guong/2885089/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.