Là Lam. Nhất định là Lam.
Một trực giác mạnh mẽ lóe lên, đầu ngón tay Lâm Tam Thiên cầm tờ giấy có chút run rẩy.
Bút chì màu chính là thứ tối qua anh đã đánh mất trong giấc mơ, mà bản phác họa vẽ anh đang cố tìm kiếm bóng dáng của Lam ở sân ga.
Lần nào Lam cũng giúp anh tìm lại đồ đã mất.
Dù giấc mơ có thực hay không, Lam biết tất cả về anh.
Lâm Tam Thiên hít một hơi thật sâu, cảm giác bầu trời vốn âm u thoáng chốc trở nên sáng ngời, vì những đám mây đen đã biến thành mưa rơi xuống, cuộc sống vốn yên tĩnh như nước đọng bị giọt mưa đập đến bọt nước văng khắp nơi.
Thế giới của anh bắt đầu chuyển động.
Mọi loại cảm xúc phức tạp thức tỉnh trong cơn mưa màu xanh này.
"Tam Thiên, con bị sao vậy?" Bà Lâm chú ý tới sự thay đổi của Lâm Tam Thiên, bà nhìn sang: "Có chuyện gì tốt xảy ra à?"
Có một khoảnh khắc, bà bắt gặp nỗi niềm vui vẻ từ khuôn mặt của đối phương, cảm xúc như vậy hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt của Lâm Tam Thiên.
Bà từng nghĩ rằng Lâm Tam Thiên là một đứa trẻ có màu nền lạnh lùng sầu bi, so với những đứa trẻ bình thường càng khó cảm nhận được vui vẻ.
Lâm Tam Thiên bất giác nhếch môi: "Vâng, một người bạn đã gửi tới một thứ rất quan trọng."
Nhịp tim của anh vẫn không có cách nào quay trở lại nhịp điệu ban đầu, hãy còn đập thình thịch, thức ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-trong-guong/2885087/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.