Chương trước
Chương sau
Nghỉ hè rồi.

Cả tháng bảy, Lâm Tam Thiên làm dự án và chờ đợi Lam.

Ứng dụng thời tiết đã được anh di chuyển đến vị trí dễ thấy nhất trên điện thoại, anh có thể nhớ rõ thời tiết thay đổi mỗi ngày trong tuần tới.

Cũng may mùa đông tháng bảy đều là mùa mưa, trong tủ quần áo có thêm hai mươi mốt váy xanh.

Hai mươi mốt chiếc váy, hai mươi mốt lần gặp gỡ.

Chiếc váy của Lam đã ép áo sơ mi của anh vào góc tủ quần áo, tin rằng sẽ không lâu nữa anh sẽ mua một tủ quần áo lớn hơn.

Trước đây Lâm Tam Thiên chưa bao giờ chú ý đến thông tin về đồ nội thất, bây giờ bắt đầu nghiêm túc học cách chọn tủ quần áo.

Màu xanh, rộng rãi có thể chứa một lượng váy liên tục của Lam.

Dưới tình huống được chủ nhà đồng ý, phòng bếp đã mua thêm một bộ dụng cụ làm bếp mới, tủ lạnh cũng đổi thành lớn hơn, thuận tiện cho việc bảo quản nguyên liệu nấu ăn và thức ăn ăn không hết.

Thậm chí Lâm Tam Thiên còn nghĩ đến việc sau khi hợp đồng thuê nhà hết hạn, họ có thể chuyển đến một căn nhà rộng rãi hơn, có phòng thay đồ dành cho Lam, có bồn tắm có thể ngâm mình cùng nhau, có nhà bếp có thể đặt nhiều dụng cụ hơn.

Lam đã hoàn toàn "xâm chiếm" cuộc sống của anh.

Anh chưa bao giờ tha thiết muốn tự tay xây dựng một tổ ấm thuộc về anh và Lam đến thế.

Đáng tiếc mùa mưa ở Đông Đô sắp kết thúc, sắp bước vào tháng tám khô nóng.

Lâm Tam Thiên rất ít đi du lịch, bắt đầu lên kế hoạch dành kỳ nghỉ hè của mình với Lam tại một thành phố có nhiều mưa hơn.

Đêm đầu tháng tám, Cố Lạc gọi điện thoại tới, muốn mời Lâm Tam Thiên uống trà chiều.

Vì lần trước Lâm Tam Thiên đã giúp cô có được vé vào cửa vũ hội, cô đã thành công ở bên với cô gái mà mình thích.

"Nếu có thể, hãy mang cả bạn gái bí ẩn của anh đến nữa."

Hiện tại mọi người trong trường đều biết giáo sư Lâm đang yêu đương, Cố Lạc nói rất tự nhiên.

Lâm Tam Thiên đã thuộc lòng dự báo thời tiết: "Chiều mai cậu ấy không có thời gian, không đến được, xin lỗi."

Cố Lạc ở đầu dây bên kia tiếc nuối nói: "Ài, tiếc quá, em và Chúc Chúc đều rất tò mò, nghe nói bạn gái thần bí của giáo sư Lâm là một người đẹp mỹ miều."

Khóe môi Lâm Tam Thiên bất giác giương lên, đôi mắt tràn đầy ánh sáng dịu dàng: "Ừm, cậu ấy quả thực rất xinh đẹp."

Hiển nhiên Cố Lạc ngẩn ra một lúc, trong ấn tượng của cô, giáo sư Lâm là một người vô cùng hướng nội, cô không nghĩ tới giáo sư nói về bạn gái của mình lại thẳng thắn như vậy, đúng là show ân ái trắng trợn.

Sau đó cô nở nụ cười: "A a a vậy thật sự là càng đáng tiếc."

Ngày hôm sau, Lâm Tam Thiên đến nhà hàng trà chiều như đã hẹn.

"Đây là bạn gái em, Khương Chúc."

Ngồi bên cạnh Cố Lạc là một cô gái ăn mặc gọn gàng, thoạt nhìn có chút quen mắt, một lát sau Lâm Tam Thiên nhớ tới Khương Chúc là sinh viên lần trước đến hỏi anh về "giao dịch ác ma".

Nhớ lại phản ứng của Khương Chúc lần trước, anh chợt hiểu ra.

Thì ra là thế, Khương Chúc đã có ý với Cố Lạc trước khi Cố Lạc theo đuổi cô rồi, chẳng trách cô lại vui mừng như vậy sau khi hiểu lầm rằng giáo sư Lâm đã có bạn gái.

Khương Chúc nháy mắt với anh, ngầm hiểu lẫn nhau không nói toạc ra.

"Giờ Chúc Chúc đang sáng tác tiểu thuyết về đề tài ác ma, em nghĩ hai người sẽ có rất nhiều chủ đề chung."

Cố Lạc nói xong, rót trà lấy đồ ăn nhẹ cho bạn gái rất ân cần và chu đáo.

Trò chuyện với nhau một lúc, Khương Chúc cười nói: "Lúc trước em đã từng hỏi ý kiến giáo sư Lâm về những kiến thức liên quan, thầy ấy đã giúp đỡ em rất nhiều."

Cố Lạc: "Ồ, có phải đoạn em nói về giao dịch ác ma không?"

Khương Chúc: "Đúng vậy, những nguồn cảm hứng đó đều đến từ tư liệu của giáo sư Lâm."

Ba người vừa ăn vặt vừa nhàn nhã trò chuyện, nội dung chủ yếu xoay quanh quá trình quen biết của Cố Lạc và Khương Chúc, sáng tác của Khương Chúc, thỉnh thoảng sẽ nhắc tới vài câu về cô bạn gái thần bí của giáo sư Lâm.

Cố Lạc phát hiện, ấn tượng về giáo sư Lâm hiện tại hoàn toàn khác với ấn tượng mà người khác đã nhắc tới trước đây.

Khi giáo sư Lâm nói về bạn gái của mình, ánh mắt dịu dàng cưng chiều, làm gì có nửa phần cấm dục trong trẻo lạnh lùng?

Khương Chúc tiếp tục thảo luận về các chủ đề liên quan đến thần bí học với giáo sư Lâm.

"Nói đến đây, dường như những nghi thức cổ xưa này luôn không thể tách rời khỏi 'tình dục'." Cố Lạc lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người rồi đưa một bản tóm tắt thích hợp: "Ác ma đúng là một tên dê già."

Khương Chúc: "..."

Lâm Tam Thiên cười: "Đừng trách ác ma, sự tôn thờ tình dục của người man rợ khiến nó trở thành một phần quan trọng trong nhiều nghi lễ hiến tế."

Anh thản nhiên nói, trong nháy mắt nghĩ tới điều gì, tay rót trà chợt dừng lại.



Hình ảnh phản chiếu của mẹ trong giấc mơ nói rằng chỉ khi ký một khế ước sâu sắc hơn với Lam, mới có thể giải quyết những hạn chế của quy tắc và xuất hiện trong thế giới của anh bất cứ lúc nào.

Nhưng cái gọi là hợp đồng sâu sắc hơn là gì thì không ai biết.

Lúc này, Lâm Tham Thiên nghi ngờ rằng "cấp độ sâu hơn" này có liên quan đến "tình dục" trong lễ hiến tế ác ma.

... Không có cách nào chắc chắn, nhưng không thử thì không bao giờ biết câu trả lời chính xác.

Một luồng nhiệt nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể, cuối cùng tuôn vào chỗ sâu nhất trong lồng ngực, đập mạnh vào trái tim anh.

Cho đến khi nước trà tràn ra, Lâm Tam Thiên vẫn chưa lấy lại tinh thần.

"Giáo sư Lâm? Giáo sư Lâm? Thầy có sao không?"

Cố Lạc thấy Lâm Tam Thiên hồn vía lên mây, vẻ mặt cô kinh ngạc.

Lâm Tam Thiên lúc này mới giật mình chực tỉnh: "Xin lỗi, vừa nãy anh nghĩ tới một chuyện, chúng ta nói đến đâu rồi?"

Anh nhanh chóng lau sạch một vết nước nhỏ trên bàn.

Cố Lạc: "Em chuẩn bị dẫn Khương Chúc về Sirico một chuyến, bà cố ngoại của em ở thành Cực Quang, nơi đó lưu giữ rất nhiều văn hóa hiến tế phù thủy cổ xưa, có lẽ sẽ có ích cho việc sáng tác của Chúc Chúc."

"Hơn nữa khi em còn nhỏ, bà cố của em đã nói với em, tổ tiên của bà đến từ bộ tộc Thú Vu gì đó, rất nhiều nghi thức và truyền thuyết kinh điển đều được lưu giữ trong ký ức của bà, những thứ này không được phép viết bằng chữ viết, chỉ có thể dựa vào ngôn ngữ và ký ức không đáng tin cậy của con người để tiếp tục kéo dài." Cố Lạc nhún vai tiếp tục nói: "Đáng tiếc em hoàn toàn không có hứng thú với những thứ này."

"Giáo sư Lâm, anh cũng có thể theo bọn em đi một chuyến, nói không chừng sẽ có hữu ích cho nghiên cứu của anh." Cố Lạc đưa ra lời mời.

Lâm Tam Thiên: "Theo như em biết, mùa hè ở đó không mưa nhiều."

Cố Lạc thoáng ngạc nhiên, không biết sao Lâm Tam Thiên đột nhiên nói như vậy, nhưng cô vẫn thành thật gật đầu: "Đúng vậy, thành Cực Quang vào mùa hè thường không có một giọt mưa, mặt đất đều khô cạn rạn nứt."

Chính mùa hè không có mưa nên ở đồng bằng Sirico cổ xưa, thời tiết giông bão được coi là một hiện tượng siêu nhiên kích thích các giác quan, cũng bị coi là truyền thuyết vừa đáng sợ vừa lãng mạn về việc ác ma triệu hồi phù thủy để hiến tế.

Lâm Tam Thiên rất chân thành nói: "Hiện tại anh còn việc bận, cảm ơn vì lời mời của em."

"Tiếc thật, vậy sau này anh có rảnh tới chơi thì nói cho em biết, lúc nào cũng hoan nghênh."

"Chắc chắn."

Lúc năm giờ chiều, bầu trời vốn trong xanh đột nhiên bị mây đen bao phủ, ánh nắng thu nhỏ lại rồi biến mất.

Thành phố bên ngoài cửa sổ sát đất mờ đi trong tích tắc, những ngọn đèn đường lần lượt bật sáng, nối tiếp nhau tạo thành một chuỗi dài vào buổi tối khi cơn mưa sắp ập đến.

Gió mạnh hất tung túi ni lông vương vãi trên đường, người đi đường bắt đầu vội vã về nhà.

Cả thành phố rối loạn trước khi cơn bão ập đến.

Cố Lạc và Khương Chúc đang chuẩn bị về nhà phàn nàn vài câu với thời tiết tồi tệ, định gọi món gì đó để ăn khi mưa tạnh.

"Giáo sư Lâm, anh thực sự muốn đi bây giờ sao?" Cố Lạc nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, không thể tin hỏi.

Lâm Tam Thiên thản nhiên gật đầu: "Ừm, anh đã hẹn với 'bạn gái' của mình sau khi tan tầm thì đi xem phim hiện tại cũng sắp đến giờ rồi."

Anh không nói dối, anh đã kiểm tra thời tiết vào buổi trưa, biết rằng khoảng năm giờ chiều sẽ có một trận mưa lớn, Lâm Tam Thiên đã đặt trước vé xem phim, anh còn chưa đi xem phim với Lam.

"Anh đi đón bạn gái à? Thời tiết này ra ngoài rất bất tiện đó? Có muốn bọn em đưa anh qua đó không?" Cố Lạc rất chu đáo đề nghị.

Lâm Tam Thiên lắc đầu: "Không cần, cám ơn, cậu ấy đến đón anh, không sao đâu."

"Vậy thì chúc hai người hẹn hò vui vẻ."

"Hai em cũng vậy."

Chẳng mấy chốc mưa sẽ rơi xuống, sau khi Lâm Tam Thiên cảm ơn sự hiếu khách của Cố Lạc, anh bước ra khỏi nhà hàng về phía rạp chiếu phim cách ngã tư không xa.

Đúng lúc đèn đỏ, khi Lâm Tam Thiên chờ đợi, anh trông thấy một chiếc ô màu xanh sáng giữa dòng người qua lại ở phía đối diện con đường.

Thành phố xám xịt trong ngày mưa cũng lập tức bừng sáng.

Khóe môi Lâm Tam Thiên nhếch lên, nhịp tim cũng bất giác tăng nhanh.

Đây là lần thứ hai mươi hai gặp nhau, trải qua biết bao nhiêu chuyện hằng ngày.

Song lần nào gặp nhau, nhịp đập rộn ràng trong tim không vì thói quen mà giảm bớt.

Đèn đỏ trở nên dài dằng dặc dị thường, Lâm Tam Thiên vui vẻ lại sốt ruột chờ đợi.

Trong 50 giây chờ đợi, mưa rơi từ trên trời xuống làm ướt bụi trên mặt đất, mặt ô bắn lên bọt nước màu xanh dương.

Đèn đỏ lóe lên, đèn xanh bật lên.

Lâm Tam Thiên đi về phía đường đối diện với tốc độ nhanh nhất, chiếc ô màu xanh cũng xuyên qua đám người đi về phía anh.

Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe xi măng lẽ ra phải dừng lại lao về phía đường dành cho người đi bộ, tốc độ nhanh đến mức khi Lâm Tam Thiên phát hiện ra thì đã không thể lùi lại.

Tiếng còi chói tai đau nhói màng nhĩ, sau đó là tiếng phanh gấp khiến người ta dựng tóc gáy.



Nhưng đã không còn kịp rồi, mắt thấy chiếc xe chở xi măng nặng hơn chục tấn sắp nghiền qua người anh.

Lâm Tam Thiên mở to hai mắt, cái chết gần ngay trước mắt.

Trong chớp mắt, thời gian của anh ngưng đọng, màu xanh đậm đặc và sền sệt tan chảy trong mưa, tiếp theo là cảm giác mất trọng lượng khiến người ta choáng váng, theo đó mọi giác quan đều biến mất, hệt như ai đó đã nhấn nút tạm dừng.

Anh còn tưởng mình bị xe tải đâm bay ra ngoài.

Nhưng sau khoảng một giây, các giác quan mất cảm giác dần trở lại.

Thính giác là thứ đầu tiên quay trở lại, tiếng lốp xe cọ sát mặt đường chói tai vẫn không ngừng, tiếng mưa lộp độp ngày càng gấp gáp.

Sau đó là khứu giác, trong mùi mưa ẩm ướt tràn ngập "Blue Dawn" thoang thoảng.

Cuối cùng là thị giác.

Lâm Tam Thiên phát hiện mình đã đứng ở đường cái đối diện, trong tay cầm một chiếc ô màu xanh, trên người không hề có dấu vết bị mưa làm ướt.

Tài xế chở xi măng phanh gấp trên đường bất ngờ nhảy ra khỏi xe, hốt hoảng hét lên vừa nãy ông bị mất khống chế ở đèn đỏ, tông vào hai người.

Nhưng ông xuống xe kiểm tra mấy lần, dưới gầm xe ngoại trừ vài mảnh kính vỡ, người đi bộ ven đường cũng xác nhận không thấy vụ tai nạn giao thông nào, hữu kinh vô hiểm (*),tài xế không đâm vào ai nhưng bị trừ điểm vì vượt đèn đỏ.

(*) Nghe có vẻ ly kì nhưng không nguy hiểm.

Lâm Tam Thiên siết chặt chiếc ô màu xanh, anh đứng lặng trong vài giây, nhịp tim vẫn chưa bình tĩnh lại, anh không quan tâm đến cơn mưa lớn, cầm chiếc ô chạy vội về phía phòng trọ.

Đây đã là tai nạn thứ hai anh trải qua trong tháng này.

Lần trước là một tuần trước, khi anh đi thang máy một mình thì đột nhiên từ tầng hầm tăng nhanh lên đến tầng hai mươi tư, anh ở trong cảm giác choáng váng dữ dội được màu lam bao bọc, khi ý thức trở lại lần nữa, anh đã đứng ở bên ngoài thang máy, mặt đất trong thang máy còn sót lại mấy mảnh thủy tinh vỡ.

Tuy anh không bị thương trong vụ tai nạn, nhưng Lam của anh bị thương rất nặng.

Sự tồn tại của Lam dường như là một kiểu "thế thân" cho anh, gánh chịu mọi nguy hiểm và tổn thương cho anh, tuy Lam nói anh rằng y không có dây thần kinh cảm nhận được đau đớn, vết thương nặng sẽ lành vào ngày hôm sau.

Nhưng Tam Thiên cảm thấy rất khó chịu mỗi khi thấy Lam đầy thương tích.

Hơn nữa tại sao thần chết luôn đi ngang qua anh? Nếu không có Lam, anh đã chết nhiều lần rồi.

Chẳng lẽ... đây là "tổn thương" mà mẹ nói?

Vì sự xuất hiện của Lam mà thần chết cũng như hình với bóng?

Dường như Lam cũng đã cân nhắc khả năng này, nhưng y không quan tâm vì y tin rằng mình có thể bảo vệ Tam Thiên.

"Tớ không thể để cậu chết."

Mười lăm năm trước, Lam đã nói với Tam Thiên.

Đây cũng là một phần bản năng của Lam, đó cũng là quy tắc quan trọng nhất cho sự tồn tại của y.

Lâm Tam Thiên đẩy cửa phòng trọ ra, đèn phòng tắm sáng lên.

Cửa kính phòng tắm khép hờ, mùi máu tanh nồng nặc hòa lẫn trong hơi nước, tiếng tắm tí tách truyền đến.

"Sao cậu không đợi tớ tắm rửa sạch sẽ rồi mưới vào?"

Lam đưa lưng về phía Lâm Tam Thiên đứng dưới vòi phun, rửa sạch vết máu trên người bằng nước nóng.

Máu chảy trên nền gạch trắng của phòng tắm, tạo thành một xoáy nước nhỏ chảy vào cống.

Lâm Tam Thiên giẫm lên máu loãng bằng đôi chân trần, hơi nóng ẩm ướt tạo thành một lớp sương trắng trên kính khiến anh không thể nhìn rõ vết thường chồng chất trên người Lam.

Anh tháo kính đặt xuống bồn rửa mặt, không nói một lời, lấy vòi hoa sen rửa vết thương cho Lam.

Trước đây anh đã thử băng bó vết thương cho Lam nhưng bị Lam từ chối, viện lý do không nên tốn tiền mua thuốc vô ích, dẫu sao vết thương sẽ lành vào ngày hôm sau, thà để dành tiền mua váy và kem còn hơn.

"Có vẻ như tối nay chúng ta sẽ không xem phim nữa." Lam nói với vẻ tiếc nuối.

Lâm Tam Thiên bị cận thị không thấy rõ Lam của anh, anh chỉ có thể cảm nhận được Lam thông qua cảm giác ươn ướt.

Nốt ruồi đen nho nhỏ trên xương bả vai lấp loáng trong ánh nước, vết máu làm mờ vết thương dài mà sâu trải đầy khắp cả tấm lưng.

Đầu ngón tay Lâm Tam Thiên có chút run rẩy.

"Không sao, tối nay tớ có việc muốn làm hơn là xem phim."

Lâm Tam Thiên cụp mi xuống, giọng anh nghèn nghẹn và ẩm ướt trong phòng tắm đóng kín.

"Việc gì?" Lam nhìn anh, vì cảm xúc của hai người đồng điệu mà nhịp tim của anh đột nhiên trở nên nhanh hơn.

Lâm Tam Thiên ngước mắt lên, con ngươi màu xanh trào dâng sóng ngầm.

Anh nói: "Ngủ với cậu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.