Lam của anh hiện diện đều đặn trong cuộc sống của anh, 24h một ngày.
Chỉ thỉnh thoảng, anh sẽ vô thức mất cảm giác an toàn vào những ngày nắng.
Chẳng hạn như tuần trước, anh và Lam ra khỏi rạp chiếu phim và đi về nhà.
Hôm đó nắng gắt và hanh khô, tiếng ve kêu không ngớt khắp xung quanh.
Đó là một buổi trưa hè bình thường như bao ngày.
Lâm Tam Thiên xếp hàng thanh toán xong ngẩng đầu nhìn lên thì không thấy Lam vốn đang đứng đợi trước cửa hàng tiện lợi.
Thoáng chốc, trái tim anh bị siết chặt, các loại ký ức và suy đoán rối rắm ùn ùn kéo đến.
Anh xách túi mua sắm đi tìm kiếm bóng hình Lam trên con đường ngập nắng.
Tiếng ve kêu rất lớn, tiếng xe cộ và tiếng người xung quanh dồn dập như thủy triều, những âm thanh này lần lượt đánh vào dây thần kinh đang căng thẳng của anh.
Nỗi sợ hãi nhấn chìm anh trong cái cảm giác Lam đột ngột biến mất.
Cho đến khi một đôi bàn tay mát lạnh nắm lấy cổ tay anh.
Lâm Tam Thiên đột nhiên quay đầu lại, thấy Lam nhà anh mặc một chiếc váy ngắn mát mẻ, trong tay cầm hai cây kem: "Xin lỗi, vừa nãy tớ đi mua kem ốc quế, máy móc trong cửa hàng bị trục trặc làm trì hoãn thời gian."
Khoảnh khắc Lam thấy vẻ mặt của Tam Thiên thì biết đôi phương đang lo lắng điều gì.
Mấy lần trước y âm thầm rời đi đã tạo nên bóng ma cho Tam Thiên.
Anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay Tam Thiên, âm thầm an ủi anh.
Cuối cùng Lâm Tam Thiên cũng thở ra một hơi, nhận ra mình nhạy cảm quá mức.
Anh cầm lấy một cây kem, vừa cắn một miếng kem đã tan chảy vừa lau mồ hôi: "Đừng xin lỗi bản thân, cậu đã nói thế mà."
Lam cười, kéo anh vào lòng: "Ừm, nóng quá à, vậy hạ nhiệt độ cho giáo sư nhà tớ thôi."
Nhiệt độ cơ thể của Lam rất lạnh, phơi nắng thế nào cũng không ấm lên, mùa hè dán vào vô cùng dễ chịu.
Nhịp tim của Lâm Tam Thiên dần bình tĩnh lại.
"Tam Thiên, tớ không biến mất đâu, đẫu trời nắng thì cũng không, vậy nên đừng sợ nữa."
Lam kéo tay Tam Thiên đến bên môi, hôn lên cổ tay anh.
... Còn cắn nhẹ bằng đầu răng.
Nhịp tim vất vả lắm mới bình tĩnh lại trở nên xao động: "... Ừm."
Nếu như nói tháng bảy của Lâm Tam Thiên là dành cho các dự án và chờ đợi Lam, thì tháng tám của anh dành cho các dự án và ngủ với Lam.
Cũng vì điều này mà kế hoạch đi du lịch ban đầu của họ đã hoàn toàn tiêu tùng.
Chưa nói đến việc đi du lịch, suốt nửa sau của kỳ nghỉ hè, đa phần thời gian Lâm Tam Thiên đều nằm ì trên giường, có đôi khi bận rộn chuyện khác Lam cũng sẽ không buông tha cho anh, ra ngoài một chuyến cũng khó nữa là.
Lâm Tam Thiên có chút hoang mang, Lam là bản sao trong gương của anh, cớ sao thể lực và nhu cầu về phương diện này lại mạnh hơn anh rất nhiều?
... Bất kể ngày đêm, son môi đã bị Lam dùng hết ba bốn thỏi, y còn đè nát hai cặp kính của Tam Thiên.
Lam vừa cọ Tam Thiên đã bủn rủn tay chân vừa than thở: "Thật là, nếu sớm biết ngủ với bản thân thoải mái như vậy, Hạ Chí ngày đó nên ngủ luôn, chúng ta lãng phí hơn một tháng lận, tiếc thật."
Cuối cùng y thường đi đến kết luận: "Không được, nhất định phải bù lại, nếu không thì thiệt thòi quá."
Tam Thiên: "..."
Anh bắt đầu lo lắng rằng mình sẽ bị ngủ đến hư người.
Nhưng phải công nhận là ngủ với bản thân sướng thật, Lam rất dịu dàng và kiên nhẫn, hơn nữa có ưu thế tự nhiên trong loại chuyện này.
Y biết rõ hơn bất cứ ai nên dùng sức lực như thế nào, cách nào có thể làm cho Tam Thiên đạt đến khoái cảm tột đỉnh.
Cho tới bây giờ, giáo sư Lâm phát hiện mình và hai chữ "cấm dục" hoàn toàn không dính dáng gì tới nhau.
Lâm Tam Thiên cũng thích im lặng nhìn Lam của mình, ánh mắt cẩn thận chăm chú, không nỡ bỏ bất cứ chi tiết nhỏ nhặt nào.
Quan sát cơ thể của "mình" ở góc độ khác sẽ có nhiều khám phá mới mẻ thú vị.
Ngoài nốt ruồi nho nhỏ trên xương bả vai trái, còn có nuốt ruồi ở xương cụt và sau tai phải của Lam.
Mỗi lần mê man trước khi chìm vào giấc ngủ, Lâm Tam Thiên luôn hôn sâu vào những vị trí tương tự và đặc biệt giống với mình.
Còn có yết hầu duới chiếc choker màu xanh và nuốt ruồi lệ của đối phương.
...
Đột nhiên có thêm một người sống trong nhà trọ, hơn nữa còn là một người ở lâu dài, Lâm Tam Thiên chủ động báo cáo với chủ nhà.
"Mấy thanh niên độc thân như cậu sẽ luôn thay đổi từ một người thành hai người, là bạn gái phải không?" Chủ nhà đầu dây bên kia hỏi đùa.
Giờ phút này một tay Lâm Tam Thiên cầm điện thoại di động, tay kia được Lam đan xen mười ngón vào nhau, anh còn chưa kịp trả lời, Lam đã tiến lại nói vào điện thoại: "Vâng, 'bạn gái' của tôi vào ở, hơn nữa còn ở lại luôn."
Y nói xong còn nháy mắt với Lâm Tam Thiên.
Lâm Tam Thiên: "..."
Anh liếc nhìn yết hầu của Lam giống như mình, cũng không nói gì.
Vì giọng nói của hai người giống nhau nên chủ nhà cũng không phát hiện ra có gì đó không đúng, cười nói: "Biết rồi, yên tâm đi, chú tin rằng phòng trọ có con gái vào ở sẽ trở nên ấm áp hơn, mấy đứa mua thêm đồ gì cũng có thể nói cho chú biết."
Lâm Tam Thiên: "Được, cám ơn chú."
Tuy Lam không phải bạn "gái", nhưng y đã khiến phòng trọ vốn tẻ nhạt trở nên ấm cúng hơn.
Được sự đồng ý của chủ nhà, Lam đã sơn một bức tường của phòng trọ bằng sơn từ tính, sau đó bức tường dán đầy những bức ảnh của y và Tam Thiên.
Còn có bức phác họa mà cả hai đã bỏ lỡ ở ga xe lửa Hạ Thành.
Lam đặt các bức phảc thảo đối diện nhau, y nhìn Tam Thiên trong xe lửa từ sân ga, còn Tam Thiên đột nhiên quay đầu lại tìm kiếm y.
Thời gian cách nhau nửa giây.
Lam nói rằng hai bức ký họa rất có ý nghĩa kỷ niệm vì đây là lần cuối cùng họ bỏ lỡ nhau.
Tam Thiên cũng nghĩ như vậy.
Có lẽ vì gương nên Lam không thích bóng tối, Tam Thiên đã mua một chiếc đèn ngủ nhỏ màu xanh đặt cạnh giường và bật sáng suốt đêm.
Có đôi khi nửa đêm tỉnh giấc, quay đầu lại thấy Lam cũng đang ngủ, trong lòng anh mềm mại lại yên ổn.
Lam thích quàng tay qua sau đầu Tam Thiên, để Tam Thiên gối lên cánh tay mình mà ngủ.
Những đêm hè oi ả nhưng thân nhiệt của Lam rất thấp, trong kỳ nghỉ hè này Tam Thiên gần như không bật điều hòa, cọ vào Lam của anh cũng đã đủ mát mẻ.
Nhưng hóa đơn tiền điện của họ lại cao hơn những năm trước, vì số lần tắm rửa đã tăng lên rất nhiều, máy nước nóng hầu như hoạt động không ngừng.
Mỗi lần Tam Thiên được Lam bế vào phòng tắm, trong mơ màng anh luôn cảm thấy rằng một ngày nào đó mình sẽ bị tẩy sạch một lớp da.
"Lam, sau khi khai giảng
cậu không thể làm điều này, tớ còn phải đứng giảng bài, dù gì cậu cũng phải ráng nhịn đi."
Tam Thiên dựa vào cơ thể ẩm ướt của Lam, nhắc nhở một cách yếu ớt.
Lam hôn lên mí mắt khép hờ của anh: "Hiểu rồi, giáo sư của tớ."
Lâm Tam Thiên cười, ngủ thiếp đi trong tiếng vòi sen tí tách.
Anh rất yên tâm giao mình cho Lam.
Sau khi Lam xuất hiện trong 24 giờ, Lâm Tam Thiên phát hiện mình có thể ngủ ngon mà không cần bất kỳ loại thuốc ngủ nào.
Sau khi ngủ cũng rất ít mơ, cho dù thỉnh thoảng có mơ, cũng không còn là cơn ác mộng trước đây về mẹ nữa.
Sau tiếng súng đêm đó, mẹ anh hoàn toàn biến mất khỏi giấc mơ của anh.
Anh như bước ra khỏi bóng tối đau thương của tuổi thơ và Lam đã chữa lành vết thương cho anh.
Sự xuất hiện của Lam cũng khiến anh thử làm nhiều điều mà trước đây anh không bao giờ làm.
Chẳng hạn như tuân theo quy tắc "hết ăn lại uống".
"Twin Bar" cách đó hai dãy nhà sẽ tổ chức sự kiện "khách hàng song sinh miễn phí đồ uống" vào ngày 11 hàng tháng.
Lam cố ý kéo Tam Thiên đi vào quán bar: "Tam Thiên, chúng ta thử một lần đi? Để xem chúng ta có bị phát hiện và đuổi ra ngoài không."
Tam Thiên: "..." Tuy không nói nên lời, nhưng anh sẵn sàng thử mọi thứ với Lam.
Khi trao tính cách cho Lam, anh đã thêm vào một số tính cách mà bản thân không có, như thích cảm giác mạo hiểm và sự thôi thúc muốn tìm kiếm những điều mới mẻ, vậy nên cuộc sống với Lam không hề nhàm chán.
Trong quá trình ở chung với Lam, Lâm Tam Thiên phát hiện trong tiềm thức mình cũng có bản năng như vậy.
"Xin chào, xin hỏi hai anh chị muốn uống gì không ạ?" Nhân viên pha chế nhiệt tình hỏi hai người.
Lâm Tam Thiên: "Xin chào, tôi và em gái thấy áp phích của sự kiện tối nay, nhưng quên mang theo giấy chứng nhận liên quan, xin hỏi có thể thưởng thức sự kiện khuyến mại tối nay không?"
Ánh mắt của nhân viên pha chế nán lại trên khuôn mặt của hai người, cười ngọt ngào nói: "Đương nhiên có thể, hai người vừa nhìn là biết ngay anh em sinh đôi."
Trong mắt nhân viên pha chế, hai gương mặt giống nhau 100% này có giá trị hơn bất cứ giấy tờ chứng minh nào.
Lâm Tam Thiên rất phối hợp gật đầu: "Đúng vậy."
"Đồ uống trong danh sách sự kiện có thể uống miễn phí." Nhân viên pha chế đặt danh sách đồ uống trước mặt hai người: "Nói thật, sự kiện đã tổ chức nhiều năm như vậy, hai người là cặp anh em đẹp nhất mà tôi từng thấy, thật hâm mộ ba mẹ hai người, cũng hâm mộ hai người quá trời."
Tam Thiên nhìn Lam, Lam cũng nhìn Tam Thiên, cả hai đều không nhịn được cười.
"Cảm ơn vì lời khen."
Đêm nay, Lâm Tam Thiên và Lam ở trong quán bar uống đến hơn nửa đêm, sau đó họ cho người pha chế tiền boa còn cao hơn cả rượu.
Trên đường về nhà, Lam mặc một chiếc váy ngắn, nóng đến nỗi y xé choker lộ ra yết hầu, suốt dọc đường gọi "anh ơi, anh ơi" với Tam Thiên không ngớt.
Người "anh trai" còn muốn mặt mũi này càng đi càng nhanh, anh biết sau khi trở về phòng trọ chắc chắn sẽ không thể đứng thẳng nổi.
Sống chung với Lam, làm cho thế giới của Lâm Tam Thiên thực sự tươi sáng lên.
Mọi thứ trông rất chân thực và thú vị, hơn nữa điều tốt đẹp này sẽ tiếp tục mãi mãi.
Điều duy nhất khiến Lâm Tam Thiên ái ngại là đôi khi anh không thể nhìn thấy mình trong gương.
Khi Lam ở bên cạnh anh ngày càng dài ra thì tình trạng này xảy ra càng thường xuyên hơn.
Song điều này dường như cũng không đáng sợ mấy, dù sao anh đã có Lam của mình, không thấy ảnh phản chiếu của mình cũng không có gì to tát.
...
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Lâm Tam Thiên đến ngân hàng để giải quyết công việc
Trời quá nóng, đường phố không có một bóng người, cả thành phố dường như trống rỗng.
Lâm Tam Thiên đi về phía ngân hàng, nhưng lại bị cửa kính ngăn ở ngoài cửa.
Cửa cảm biến tự động trước sảnh làm việc hình như bị hỏng, anh đứng gần đến mấy cũng không có phản ứng, cửa hông bên cạnh cũng bị khóa.
Nhưng anh xác nhận bây giờ là giờ làm việc và có nhân viên thu ngân ở sảnh ngân hàng.
Lâm Tam Thiên lại thử vài lần, nhưng cửa cảm biến vẫn không phản ứng, anh đành phải gõ vào hông cửa kính: "Xin chào, xin hỏi anh có thể mở cửa cho tôi không? Cửa cảm biến phía trước hình như bị hỏng rồi."
Nhưng dường như bảo vệ không thấy động tác của anh, cũng như không nghe thấy giọng nói của anh, ông ấy đi tới đi lui trong cửa, nhưng không để ý đến Lâm Tam Thiên.
Thật trùng hợp, không có ai ra vào ngân hàng vào giờ này.
Lâm Tam Thiên đứng ngoài cửa cảm biến gần ba phút, vẫn bị nhân viên công tác phớt lờ.
Cho đến khi Lam khóa chặt xe đạp đi tới, trông thấy Lâm Tam Thiên đang đứng một mình dưới cái nắng như thiêu đốt thì y có chút kỳ quái hỏi: "Sao cậu không đi vào?"
Lâm Tam Thiên bất đắc dĩ nói: "Cửa cảm biến hỏng rồi, nhân viên công tác bên trong cũng không để ý đến tớ."
Lam: "Ơ, hỏng rồi sao, để tớ thử xem..."
Y còn chưa nói xong, vừa bước được hai bước thì nghe thấy tiếng "đing" vang lên, cửa cảm biến ngoan ngoãn mở ra cho Lam.
Lâm Tam Thiên: "..."
Trong lúc lấy số và chờ xử lý công việc, có hai ba khách hàng ra vào ngân hàng, cửa cảm biến hoạt động bình thường không hỏng hóc gì.
Lâm Tam Thiên nhìn những người đến và đi trong phòng làm việc cảm thấy kỳ quái, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? Là do anh bị xui à?
"Tam Thiên, đến lượt chúng ta."
Giọng nói của Lam làm anh chực tỉnh, anh quay đầu lại, tình cờ có một tấm gương đối diện với họ.
Trong gương phản chiếu hình ảnh của Lam, duy chỉ không có anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Xin hỏi thay đổi lớn nhất sau khi sống chung là gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]