Tưởng Ly! Ma! Ma bị cô gọi hồn tới đây rồi!
Sau khi tia sáng cuối cùng nơi đường chân trời bị bóng tối nuốt chửng, tâm trạng của Trần Du cũng rơi xuống vực sâu. Cô ta ngơ ngẩn sinh ra một loại ảo giác. Mùa này vốn dĩ trời phải tối muộn, sao hôm nay mặt trời lại lạnh sớm như vậy chứ?
Mây đen che khuất một khoảng lớn ánh trăng.
Hắt một cái bóng đèn đen xì, khổng lồ bao trùm cả phủ Thân vương.
Nổi gió rồi.
Cơn gió dữ như đạp đất xông lên, âm u nặng nề như đè thẳng lên đầu người ta. Gió thổi làm lá cờ gọi hồn bay lơ lửng khắp bốn phía. Trên linh đường vang lên những tiếng rít liên hồi, xen lẫn với những tiếng nức nở của gió, giống như tiếng khóc của oan hồn.
Chậu lửa có mấy bận suýt nữa thì lửa bắn tứ phía. Trần Du vội vàng giữ vững ngọn lửa, nhưng hương trên lò hương lại có nguy cơ bị tắt. Cô ta lại vội vàng chăm sóc lửa hương.
Lúc dứng dậy, cô ta va phải một trong số những người giấy bên cạnh. Người giấy mỏng manh lắc lư vài cái. Trần Du nhanh tay lẹ chân giữ chặt lại và dựng thẳng lên trước khi phần đầu kịp đổ xuống chậu lửa. Sau đó, cô ta nhìn vào bức di ảnh của Thương Xuyên, lẩm bẩm vẻ căng thẳng: “Tôi chỉ không cẩn thận thôi, đừng trách, đừng trách.”
Sau lưng lại có một cơn gió âm u xuyên qua linh đường. Trần Du cảm thấy như rắn lạnh quấn chặt lấy cô tay, sống lưng đột ngột lạnh toát. Hai ngọn nến hai bên bị kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tri-mang/810998/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.