Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sáng hôm sau, Trương Đình dẫn người của mình lên đường đến đại bản doanh của Hồng Thiên.
Lâm Quân Dao ngủ đến quên trời quên đất, hắn sợ cô cảm lạnh, liền quấn cho cô mấy lớp chăn rồi mới đem theo lên xe.
Mouse ngồi ở phía sau, trố mắt kinh ngạc.
Hắn đẩy tay Tiểu Hổ, khẽ dò hỏi:
“Cô gái đó rốt cuộc có thân phận thế nào vậy? Tại sao lão đại hình như rất để ý cô ta?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tiểu Hổ trừng mắt với hắn:
“Làm việc của mình đi
Mouse chu mỏ, hừ hừ nhìn hai người phía trước một lát, sau đó lại quay lại mần mò chiếc hộp trong tay.
Bọn họ đi qua xa mạc, nhưng không ngờ, lúc này không khí bắt đầu nổi gió.
“Lão đại, gió lên rồi, xe của chúng ta tiến lên rất nguy hiểm.
Trương Đình nhìn khoảng trời mù mịt phía trước, rồi lại nhìn Lâm Quân Dao đang gật gù bên cạnh, sau đó mới lên tiếng:
“Nghỉ lại một lát đi
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đoàn xe của bọn họ tạm dừng lại tránh bão cát.
Sa mạc rộng lớn, lục gió bão nổi lên, lại trở thành một rằng mù mịt không thấy điểm phía trước, xung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tan-nhan/1700783/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.