Lâm Quân Dao hôn mê bố ngày, tới chiều ngày thứ 3 thì rốt cuộc cũng tỉnh lại, tuy rằng họng cô đã được trị khỏi, nhưng cô vẫn không nói một lời nào.
Trương Đình thấy có như vậy thì cực kỳ lo lắng.
Sáng sớm hôm sau, hắn liền đưa cô ra ngoài vườn sưởi nắng.
“Dao, hoa quả mới hải đấy, nào, ăn một miếng thử xem!"
Lâm Quân Dao vẫn im lặng, đôi mắt cô bị đeo khăn trắng, vẫn chưa thể nhìn thấy được ánh sáng.
“Lão đại, Thanh Lam đến rồi .”
“Bảo cô ấy ra đây đi .”
Thanh Lam là một thủ hạ đắc lực dưới trướng của Trương Đình, vì ngày trước cô từng theo ngành y, nên sau khi ra nhập, cô liền trở thành vị bác sĩ nữ duy nhất ở chỗ này.
Vết thương trên người Lâm Quân Dao được thay thuốc thường xuyên nên không đáng ngại, chẳng qua hai bàn chân kia có chút phiền phức, vết thương quá nặng, e là sau này có phẫu thuật chỉnh hình cũng khó trở về như bốn đầu được nữa.
“Vết thương khôi phục rất tốt, cơ thể thiếu nước nên ăn nhiều hoa quả, thuốc bôi hàng ngày phải thay đúng giờ, còn về sau này, những vết sẹo này đi phẫu thuật là bỏ được .”
Trương Đình gật đầu, Thanh Lam nhìn Lâm Quân Dao, thấy sắc mặt cô vẫn lạnh nhạt không phản ứng.
Trương Đình lo lắng lại hỏi:
“Vậy mắt cô ấy khi nào có thể nhìn lại .”
“Đám người kia dùng bột phần đặc hiệu có tính chất đông đặc chặn hết thủy tinh thể, tôi đã chế thuốc để làm tan lớp bột phần kia, nhanh nhất là nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tan-nhan/1700753/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.