Buổi chiều Lâm Quân Dao trở về trường, khi vào ký túc xá thì bảo vệ gọi cô lại.
“Cháu có chuyển phát này! Lâm Quân Dao nhận lấy, trong lòng lại nổi lên nghi hoặc, là ai lại gửi chuyển phát cho cô vào lúc này, cô nhớ trước đó mình cũng không đặt hàng gì trên mạng cả.
Lâm Quân Dao về phòng, đám người kia có lẽ đang trên giảng đường, cô thay quần áo, rồi ngồi mở hộp đồ kia ra xem thử.
Không ghi địa chỉ người gửi, nhưng địa chỉ người nhận lại ghi vô cùng rõ ràng.
Lâm Quân Dao không khỏi hồi hộp, chiếc hộp kia mở ra, bên trong không có vật gì nặng, mà ngược lại rơi ra mấy tấm ảnh và một phong thư.
Nét mặt của cô tức khắc liền trắng bệch.
Hai tay run rẩy nhặt những tấm ảnh rơi lả tả dưới nền, cổ gắng nhìn kỹ một chút nữa, cố gắng nhìn thật kĩ một lần.
Không phải là mơ, không phải là một trò đùa, những bức ảnh kia chụp bố mẹ cô, hơn nữa còn trong trạng thái bị tra tấn cực hình.
Cả người cô lạnh buốt, run rẩy mờ phong thư kia ra.
Là một bản đánh máy, ngắn gọn xúc tích vô cùng.
Cô đọc xong, chỉ kịp vội vã thu lại ảnh rồi chạy như điên ra khỏi phòng.
Hai hôm sau, Trương Đình ở bên Pháp nhận được cuộc điện thoại từ trong nước, "Lão đại, Quân Dao biến mất rồi!"
Trương Đình gần như nín thở:
“Đến những nơi cô ấy hay đến chưa? Đám bạn học thì sao?"
Đại Hổ thở không ra hơi, dường như hắn cũng đang rất gấp gáp:
"Lão đại, cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tan-nhan/1700738/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.