Phí Dạ Đông ngồi bên cạnh, ném cho cô một chai nước, sau đó còn khẽ trêu chọc.
Lâm Quân Dao hơi ngại ngùng, cô ngồi thẳng dậy, bắt lấy chai nước kia, uống một hời lớn.
Phí Dạ Đông:" Không hay đi leo núi sao?"
Lâm Quân Dao gật đầu:" Chưa từng!"
Phí Dạ Đông cười nhạt, lát sau, hắn lại đứng dậy, giữa không gian rộng lớn, giọng hắn như có như không:
" Càm giác đứng trên cao, cũng chà có gì thú vị..."
Lâm Quân Dao chì nghe lờ mờ, nhưng cô cũng không hòi lại. Núi ờ Tây thành cũng thật cao, cô nhớ, mấy năm trước, cô từng cùng một người hẹn đi leo núi, còn mất mấy tháng trời để đi học các kỹ năng leo núi, nhưng cuối cùng, cuộc hẹn kia lại chẳng thể nào thành hiện thực nữa.
Cô cười buồn, nhưng nhanh chóng gạt những bi thương kia sang một bên.
" Anh thường xuyên leo núi sao?"
" ừ, nhưng chưa từng sảng khoái như hôm nay..."
Lâm Quân Dao ngạc nhiên:" Tại sao chứ..."
Phí Dạ Đông nhìn cô, nửa đùa nửa thật nói:" Vì có em đi cùng đấy...!"
Lâm Quân Dao hơi sững người, hai má cô hối đò, Phí Dạ Đông mỉm cười, nhân lúc này liền chụp một bức ành.
Ánh mắt cô liền nhăn lại, không vui:" Anh làm gì thế? Mau xóa đi!"
Lúc sau, điện thoại cô liền rung lên, mờ trang trang cá nhân ra thì thấy bức ành cùa hai người được anh gắn thè cô vào.
Trong hình, cô có nét ngây ngô, hai má còn hây hây hồng có chút e thẹn nhàn nhạt, Phí Dạ Đông cười tươi, khuôn mặt đẫm mồ hôi nhưng cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tan-nhan/1700724/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.