Lâm Quân Dao ngù thiếp đi, Phí Dạ Đông iiền đưa cô về nhà mình.
Nhà hắn ờ một chung cư lớn bên rìa thành phố, đi trong cầu thang, đám người trong chung cư còn không ngừng nhìn hắn bằng con mắt sâu xa.
Cô gái trong lòng dường như quá mệt mòi, thiếp đi đến mức không còn biết trời đất gì nữa. Hắn bật cười, nếu như bây giờ hắn có bán cô đi, có lẽ cô cũng chằng biết được.
” Cậu chù, cậu rốt cuộc cũng về rồi!”
Trước cùa nhà hắn, bất ngờ lại gặp được thuộc hạ cùa ba.
Nhìn thấy hắn ôm một cô gái về, khuôn mặt anh ta liền hiện lên một vẻ nghi hoặc.
” Cậu chù, đây là…?”
Phí Dạ Đông nhíu mày, chán ghét mờ miệng:” Anh đến đây làm gì?”
” Cậu chù, ông chù muốn gọi cậu về nhà một chuyến!”
Phí Dạ Đông cười khẩy, tự mờ cửa nhà mình: “Tôi đã về nhà rồi, không cần nhà
nào khác nữa!
” Cậu chù…” Khuôn mặt tên thuộc hạ kia tò vè bất đắc đĩ.
Nhưng cánh cửa trước mắt đã sớm đóng sầm lạif cắt đứt toàn bộ những lời cùa hắn tiếp theo.
Khi Lâm Quân Dao tình lại, xung quanh là một mành tối đen.
Cô theo thói quen tìm điện thoại, nhưng cánh tay lại vồ hụt trong không trung.
Đầu đau nhức, lý trí dần dần khôi phục, cô ngồi bật dậy, nhìn một lượt bài trí xung
quanh, trong lòng mới thầm kêu không ổn.
Rèm cửa kín mít bị cô kéo ra toàn bộ, ánh sáng bên ngoài đột ngột chiếu vào, khiến cô bất giác nhíu mày.
Đây không phài phòng trong ký túc cùa cô!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tan-nhan/1700719/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.