Hồng Đào sau khi mất con cũng dần trở nên điên dại, không còn được tỉnh táo nữa, miệng lúc nào cũng gọi tên con mình. Vụ án sau đó cũng được khép lại, cái giá phải trả là án tù chung thân. Vẫn còn quá rẻ so với sinh mạng của hai con người.
Tới đây, dòng hồi tưởng của Cẩm Tú cũng đứt đoạn. Hồng Đào nhìn Cẩm Tú đâm chiêu một lúc rồi khoác lấy tay cô.
- Nghĩ gì dữ vậy bà?
- À...Không gì đâu. - Giờ Cẩm Tú mới hoàn hồn.
Phía nhà xe, Ngọc Minh cũng nhanh chóng bước ra, anh đưa mắt nhìn về hướng Hồng Đào, cặp chân mày nhíu lại, biểu cảm cực kì căng thẳng. Anh lườm mắt nhìn thẳng rồi đi lướt qua chỗ cả hai. Cẩm Tú giật mình đưa mắt nhìn theo bóng lưng anh. Cô bỗng nhớ ra gì đó rồi dịch tay Hồng Đào ra để đuổi theo Ngọc Minh.
Đi được mấy bước, cô xoay người lại nói:
- Đào cũng vô lớp đi, nào về tui nói bà cái này.
- Hả..ờ..
Bước gần tới cửa lớp cô cũng theo kịp Ngọc Minh. Cẩm Tú đưa tay kéo người lại nhưng rồi cũng vì chẳng biết nói gì nên cũng đành buông ra. Ngọc Minh chỉ lặng thinh rồi bước vào chỗ ngồi.
Trống vào tiết đánh ba hồi. Giờ học cô cũng mấy lần liếc sang chỗ anh nhưng đều thấy anh chăm chú nhìn lên bảng. Mọi chuyện lại giống với trước kia, một lần nữa lặp lại.
Ngọc Minh trước giờ vốn là người ám ảnh sự chung thủy đến mức khiến người khác khó chịu. Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-song-mai-tuoi-hai-muoi-tam/2941891/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.