Lần này Ngọc Minh không im lặng mà thẳng thừng đáp lại:
- Con phải buồn vì con người tệ bạc đó sao? Trên đời này cố chấp chính là cái mù quáng nhất. Mẹ có thể trong nóng ngoài lạnh với tất cả những người ngoài kia, riêng ba thì không.
Mẹ anh chỉ thở dài rồi nghẹn ngào nói:
- Trẻ con như con thì làm sao mà hiểu được. Dẫu cho người đó có tệ bạc, dẫu mẹ có oán trách ba con đi nữa thì tình cảm mười mấy năm ròng đâu phải nói buông là buông.
Nghe tới đây, cử động của anh cũng đứt đoạn. Anh bỏ chén đũa xuống, thốt lên rõ mồn một từng câu từng chữ:
- Tức là nỗi phẫn nộ vì ông ta đánh đập mẹ với con, vì ông ta đã hủy hoại cả cuộc đời của chúng ta thì có thể buông bỏ sao? Có thể nếu mẹ không gặp ông ấy thì con đã không được sinh ra trên đời, nhưng vậy thì có khi bây giờ mẹ đã hạnh phúc với mái ấm của mình rồi.
Phần cơm vừa được anh động đũa một nửa cũng bị bỏ lại, chỉ thấy bóng lưng Ngọc Minh quay đi. Anh kì thực không hiểu nổi những gì mà mẹ mình suy nghĩ, nặng lòng vốn dĩ rất khác với ngu muội. Vậy mà sau tất cả, mẹ anh vẫn làm những chuyện khiến cuộc sống của bản thân trở nên bi kịch.
Khác với bà, thâm tâm anh nửa chút cũng không thể quên. Hết thảy những gì mà mẹ con anh phải hứng chịu sau từng đó năm. Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện thì Ngọc Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-song-mai-tuoi-hai-muoi-tam/2941864/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.