Sau khi rời bàn ăn thì Ngọc Minh cũng bước vội vào phòng. Anh đóng chặt cửa lại rồi thở ra một hơi. Đầu có chút đau, người cũng có chút mệt mỏi có lẽ vì gần đây xảy ra nhiều chuyện quá. Anh nằm dài trên giường, vốn định suy nghĩ vài chuyện nhưng rồi lại thiếp đi lúc nào không hay. Lúc mơ hồ bị tỉnh dậy là khi nghe thấy vài tạp âm bên tai. Anh có chút chau mày, xong cũng nhanh chóng ngồi dậy, đầu vẫn còn chút đau. Ngọc Minh bước ra mở cửa, hướng tầm nhìn về phía trước nhà. Anh vẫn là chưa tỉnh ngủ hẳn, bước chân cũng dừng lại ngay trước phòng. Bên trong hình như là một người bạn của mẹ anh. Anh nửa mơ nửa tỉnh nghe loáng thoáng lời mẹ mình nói:
- Đó, chị thấy nó vậy đó, rồi nó còn nói là em xâm phạm quyền riêng tư của nó nữa.
Người phụ nữ ngồi cạnh bà cũng nhanh chóng đáp lại:
- Con nít mới lớn bây giờ nó vậy đó, người ta kêu cái gì mà tuổi nổi loạn nên nó thích chống đối mình ấy mà.
Như chỉ đợi đối phương dứt lời, bà lại vội vàng nói tiếp:
- Mà con bé Minh nhà em ấy, nó ăn mặc toàn mấy cái kì lạ không thôi. Ăn mặc gì trông chẳng giống nam cũng chẳng giống nữ. Riết rồi làm như nó sống chỉ để thể hiện bản thân thôi vậy.
Ngọc Minh khi này đứng bên ngoài đã nghe rõ mồn một từng câu từng chữ. Anh cũng tự thấu được những gì mẹ mình đang nói với người kia. Hóa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-song-mai-tuoi-hai-muoi-tam/2941862/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.