Laurence sau buổi trình diễn
rượu quý cho tất cả quan khách,
ngay sau đó quay lại kho rượu, đi vào
bên trong, nhưng thấy trống không,
ông ta giật mình hỏi: “Cô gái lúc nãy
ở chỗ này đâu rồi?”
Quản lí mỉm cười đi lên trước,
hướng về phía Laurence dịu dàng
nói: “Mới vừa rồi cô ấy có chuyện
quan trọng, đi về trước. ”
Laurence nghe vậy, im lặng
không nói gì, một lúc sau mới nói:
“Không phải… bảo cô ấy ở lại chỗ
này chờ tôi sao?”
“Có thể thật sự có chuyện quan
trọng gì đấy? Tôi cũng bảo cô ấy ở
lại, nhưng cô ấy không nói được.”
quản lí lại cung kính nói.
“Thật tiếc…“ Laurence chép miệng.
Lại Ngọc Lan nhìn theo bóng
lưng của Hà Tuệ Trinh nhàn nhạt đi
đến bên mạn tàu, cái ly thủy tỉnh
trong tay cô ta đột nhiên rơi xuống
boong thuyền, lăn đến bên chân của
Lại Ngọc Lan, Ngọc Lan ngạc nhiên
dừng bước chân, cúi đầu liếc mắt
nhìn cái ly kia lại nhìn về phía trước,
Hà Tuệ Trinh đang đứng ở đầu kia,
có chút căng thẳng và đau lòng,
nhưng vẫn mỉm cười, từng bước
từng bước đi tới phía cô.
Lại Ngọc Lan nhìn thấy Hà Tuệ
Trinh, trong lòng chợt căng thẳng,
theo bản năng lo sợ, mới vừa rồi cô
có nhìn thấy cái gì hay không?
Hà Tuệ Trinh mỉm cười đi tới
trước mặt của Ngọc Lan: “Thật xin
lỗi… Lúc nãy tôi đi ngang qua, tay
không nắm chặt, làm rơi cái ly.”
Lại Ngọc Lan miễn cưỡng cười
cười, lập tức khom người cúi đầu,
nhặt lên cái ly thủy tỉnh, sau đó đứng
lên, lại nhìn thấy Hà Tuệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-oan-gia/1691247/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.