Lại Ngọc Lan còn chưa tỉnh hồn,
thở dài một hơi tựa vào trên giá ly
nhắm mắt lại, muốn tỉnh táo một lát.
Đúng là oan gia bao giờ cũng ngõ
hẹp.
Cô ngầng đầu lên nhìn thấy
Ngọc Nhu đang trợn to hai mắt, ngây
ngốc nhìn mình, lại còn có vẻ rất
nghiêm túc đứng ở bên cạnh Lại
Ngọc Lan, nhìn cô giống như nhìn
quái vật!
Lại Ngọc Lan quay mặt sang,
nhìn thấy ánh mắt kì quái của Ngọc
Nhu, cô liền có chút nhộn nhạo,
vươn tay khẽ vuốt mái tóc bên má
trái của mình, lo lắng không phải
Ngọc Nhu đã phát hiện ra cái gì
chứ…
Cô… Rốt cuộc là ai?“ Ngọc Nhu
hạ thấp giọng, nhìn Lại Ngọc Lan,
thần thần bí bí hỏi.
Ngọc Lan trợn to hai mắt, hơi
cần thận nhìn Ngọc Nhu, đang suy
nghĩ xem cô biết cái gì hay không?
Mặc dù lo lắng như vậy nhưng cô
vẫn bình tĩnh cười cười, nói: “Tôi…
Tôi tên là Lan, làm việc ở hầm rượu,
là nhân viên mới… Cô không biết sao?”
“Không thể nào!” Ngọc Nhu lập
tức nhìn Lại Ngọc Lan, sững sờ nói:
“Lúc nãy cô hiểu biết nhiều như vậy,
làm sao tới nơi này làm việc được.
Lúc nãy tôi sắp bị hù chết, vấn đề
này, người bình thường không trả lời
được đâu! Cô làm sao biết? Nhất
định cô không phải người tầm
thường!”
Lại Ngọc Lan quay mặt sang,
nhìn vẻ mặt rất cố chấp và ngây
ngốc của Ngọc Nhu, cô cũng không
nhịn được nở nụ cười nói: “Cái này
rất đơn giản. Tôi đã học qua một ít,
cha tôi là chuyên gia rượu.”
“Trời ạ! Cô thật lợi hại. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-oan-gia/1691235/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.