Hà Tuệ Trinh âu yếm ngồi trong
lòng người tình.
Tưởng Quang Long đang rà soát
tài liệu, sau đó lên tiếng với thư kí,
“Lần này tuyền chọn chuyên gia pha
rượu, tình hình như thế nào?”
Đông Anh có chút mất mát nói:
“Mọi thứ rất tốt, chỉ trừ Laurence từ
nước Pháp gửi điện thư về thì đã hỏi
tới Lại Ngọc Lan. Dường như ông ấy
vẫn không buông tha, hi vọng khách
sạn chúng ta có thể hợp tác với cô
gái kia…”
Đông Anh nhìn anh im lặng
không lên tiếng rồi lại xoay người
nhìn về phía trước, đột nhiên thấy
trong cơn mưa mờ mịt, có một bóng
dáng màu trắng, té ngã ở trước
quảng trường, cô ngạc nhiên khẽ
kêu một tiếng. “Có người ngất xỉu.”
Tưởng Quang Long mím chặt
đôi môi, nhìn ra ngoài một cái, vừa
muốn lên tiếng, đã nghe được ngoài
cửa sổ truyền đến một tiếng kêu
khóc thật to: “Lan…”
Nhã Tuệ đội mưa vọt đến trước
mặt Lan đang té xỉu, quỳ gối, ôm lấy
thân thể của cô, đau đớn khóc thành
tiếng: “Cô bị sao thế này? Lan ơi,
mau tỉnh lại!”
Ngọc Lan vẫn bất tỉnh ở trong
ngực Nhã Tuệ, hai mắt khép chặt,
mặc cho mưa gió trút xuống.
Khuôn mặt Tưởng Quang Long
lạnh lùng ngồi ở trong xe, hai mắt
phát ra ánh sáng vô tình nói: “Mặc kệ
hôm nay xảy ra chuyện gì, tất cả đều
do cô ấy tự làm tự chịu, không liên
quan đến người khác! Để lại cho cô
ấy một cây dù, coi như ngày đó tôi
nợ cô ấy một đoạn đường!”
“Vâng…” Đông Anh trả lời, ngay
lập tức cầm cây dù trên xe, đội mưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-oan-gia/167262/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.