Một tháng sau, đảo mắt đã vào
mùa đông rồi, thời tiết dần dần trở
lạnh, gió lạnh thấu xương từ mỗi một
góc bay vào trong cửa sổ.
Phố xá sầm uất!
Sắc mặt Lại Ngọc Lan tái nhợt,
mặc quần áo bệnh nhân trắng tỉnh,
ngả nghiêng trái phải, mờ mịt ngỡ
ngàng di trên đường, thỉnh thoảng bị
người đi đường va vào bả vai một
phát, cô vội vã cúi đầu, để cho mái
tóc dài dơ dáy bẩn thỉu che má trái
của mình, hai mắt hoảng sợ nhìn
xung quanh, ngân ngấn nước mắt.
“Mẹ, chị này làm sao vậy?” Có
một cô bé ngây thơ mắt to nhìn
chằm chằm, chỉ vào mặt của Lại
Ngọc Lan, ngạc nhiên hỏi mẹ ở bên
cạnh.
“Đi mau, có thể là người điên!”
Người mẹ lôi kéo tay của con gái, vội
nhìn Lan thần trí có chút thất thường
liền nhanh chóng bước di.
Lan nhìn đám người bên cạnh
đang dùng một loại ánh mắt kỳ quái
nhìn mình, tâm trạng của cô không
khỏi khủng hoảng, sợ hãi, từng bước
thối lui đến trước cửa hàng tạo mẫu
cao cấp nào đó, ngồi xổm xuống, cả
người run rầy nhìn đám người xung
quanh, không biết làm sao, giống
như toàn bộ thế giới đều ghét bỏ
mình, khinh bỉ mình.
Một chiếc Land Rover Suv màu
đen dừng sát ở trước cửa hàng!
Bên trong xe đi xuống một
người đàn ông mặc áo sơ mi màu
xanh dương, quần tây màu đen giản
dị. Anh ta xoay người chuẩn bị muốn
đi vào cửa hàng tạo mẫu cao cấp,
nhưng chợt dừng bước đứng ở dưới
tàng cây, có chút ngạc nhiên nhìn cô
gái đáng thương ngồi xổm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-oan-gia/167261/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.