Chương trước
Chương sau
"Vì anh Khải rất coi trọng đối với bản thân anh, cho nên anh chỉ có thể cố gắng cải tổ lại chương trình cho thật tốt để báo cáo lại với anh ấy." Cao Chi Ngang tùy tiện tìm một lý do để nói cho qua chuyện.
Đương nhiên là cô biết rõ chuyện anh Khải cực kỳ tán thưởng đối với Cao Chi Ngang. Cho nên khi Cao Chi Ngang tốt nghiệp đại học xong thì anh Khải đã thăng chức cho anh lên vị trí của một người chế tác ngay lập tức, việc anh cảm kích anh Khải cũng là chuyện đương nhiên!
"Chỉ có điều,,  chính bản thân anh cũng cần phải làm việc theo khả năng của mình. Em nghe nói nếu như bị áp lực quá lớn và thường hay thức đêm, dễ làm cho con người ta rụng hết tóc thành đầu trọc đó." Hắc hắc, cô không tin khi nghe cô nói như vậy, một người yêu thích làm đỏm như anh mà không sợ mới là chuyện lạ.
Nghe vậy, Cao Chi Ngang thấy hơi kinh hãi, vội vàng đưa tay lên sờ sờ vào cái đầu có mái tóc cắt ngắn màu rám nắng của chính mình.
Trông thấy động tác của anh,  khóe miệng Mộc Tâm Vân không khỏi thoáng nhếch lên một ý cười vụng trộm, cảnh cáo anh, "Không muốn đầu tóc của mình bị biến thành đầu trọc như vậy..., từ nay về sau anh cũng cố gắng đừng có thức đêm nữa."
Vì không muốn để cho bản thân mình là người có mái tóc xanh dày biến thành người đầu trọc, Cao Chi Ngang âm thầm quyết định, chờ cho chương trình trên tay hết bận rộn, từ nay về sau anh tuyệt đối không cố gắng thức đêm nữa. Vừa mới nghĩ như vậy, đột nhiên anh nhíu chặt lông mày lại, mấy ngón tay đều nắm chặt lại thành quyền phát ra một tiếng rên rỉ, "A!"
"Làm sao vậy?"   Nghe thấy tiếng rên rỉ của anh, Mộc Tâm Vân ngừng động tác nắm bóp bả vai của anh lại.
"Đừng có ngừng lại, chính ở vừa rồi chỗ đó anh rất nhức mỏi, em dùng sức bóp mạnh hơn một chút."
"Ở tại chỗ này phải không? Được." Cô tăng thêm lực đạo, vừa nắm bóp cho anh theo như anh đã yêu cầu..
Kết quả là kế tiếp vài phút sau, trong văn phòng làm việc to như vậy, không ngừng vang vọng ra tiếng rên rỉ của Cao Chi Ngang.
Cũng không biết là có phải tiếng kêu của anh quá mức trêu chọc người, quá ái muội hay không, mà khi nghe thấy không hiểu sao gò má của Mộc Tâm Vân cứ nóng rực lên.
Nhớ tới đêm đó ở trong khách sạn, thân thể của cô và anh đã từng gắn chặt với nhau, đã từng có những tiếp xúc thân mật như thế nào, trái tim của cô liền không cách nào kiềm chế nổi, cứ đập thình thịch không ngừng, thật nhanh, thật mạnh.
Đêm nay, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Mộc Tâm Vân lại bị Cao Chi Ngang gọi tới đón anh về nhà. Nguyên do là vì nhà tài trợ chương trình đã mời anh đến nhà hàng để ăn cơm, loại xã giao này anh cũng không có cách nào để từ chối, không những thế, anh còn bị người ta chuốc không ít rượu.
Khi cô cho xe dừng lại ở chỗ gần nơi khu nhà bọn họ đang ở, Cao Chi Ngang đã say khướt, mở cửa xuống xe, vừa mới đi chưa được mấy bước, mắt thấy anh sắp va vào cột điện, cô liền vội vàng tiến lên đỡ lấy anh, "Chú ý!"
Anh ngẩng đầu lên, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com hướng cô nhếch cái miệng lên nhoẻn cười, bàn tay liền bám vào vai của cô, cả người anh như phủ lên trên người cô."Cái miệng này của em, thoạt nhìn cực kỳ mê người." Nói xong anh lớn mật đưa tay lên xoa xoa vào cánh môi mềm mại của cô.
Cô vốn nghĩ muốn đẩy cái tay của anh ra, nhưng mà cái vuốt ve kia của anh sao mà dịu dàng, ấm áp như vậy, cẩn thận từng ly từng tí tựa như đang vuốt ve cánh môi của người yêu. Hơn nữa, ánh mắt có chút men rượu của anh lại đang nhìn cô đầy vẻ si mê như vậy, cô bị ánh mắt kia làm cho sững sờ, đứng lặng người ở nguyên chỗ đó. Trên cánh môi dường như vẫn phảng phất có một dòng điện vừa tháo chạy qua, làm cho trái tim của cô nổi lên một hồi cảm giác tê dại đến run rẩy.
"Anh muốn hôn em, có thể chứ?" Anh cười ha hả hỏi.
“... Không, không thể." Chết tiệt, cô bị choáng váng rồi sao? Thậm chí trong nháy mắt vừa rồi cô còn muốn gật đầu đáp ứng anh.
Nhưng mà anh phảng phất không hề nghe thấy tiếng cự tuyệt của cô, cứ cúi xuống sát mặt côặt, tự mình hôn lên đôi môi ngọt ngào như mật của cô.
Mùi rượu từ trong miệng anh xâm nhập vào trong khoang miệng của cô. Cô nghĩ muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại nhân cơ hội đó đưa cái lưỡi của mình trượt vào cái miệng hé mở, tràn ngập hơi thở mang mùi đàn hương, quấn lấy cái lưỡi màu hồng nhạt của cô, tùy tiện trở mình quấy mút ở trong miệng của cô.
Nhất định là cô đã bị mùi rượu trong miệng của anh làm cho bị say rồi, cho nên mới có thể như một đứa bé ngốc nghếch, bị anh hôn đến mờ mịt mềm nhũn cả người, không hề có ý định khen thưởng anh ngay một quyền hay là đẩy anh ra ngay lập tức.
"Tâm Vân, em không cần cứ phải lại yêu anh trai của anh như vậy... Em hãy yêu anh đi, yêu anh đi..." Anh cứ quyến luyến mút hôn khóe môi của cô, mơ hồ nỉ non.
"Anh đang ở đó mà nói cái gì vậy?" Giọng nói của anh quá nhỏ lại vừa quá khàn khàn, nên Mộc Tâm Vân không nghe được rõ ràng.
Anh vừa bưng lấy mặt của cô, lại tiếp tục hôn ở cô, mặc sức điên cuồng hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô. Dường như giờ đây anh nghĩ, muốn trút xuống nụ hôn ấy, toàn bộ những yêu đương say đắm của mình đối với cô, trong những năm gần đây vậy. Anh hôn cô, hôn đến thật mãnh liệt, thật điên cuồng.
"Ưm..." Cô bật lên tiếng rên rỉ, khi anh giống như một trận cuồng phong  cướp đoạt lấy cô. Cô như bị lạc ở trong nụ hôn đó của anh.
Vừa hôn cô, đồng thời Cao Chi Ngang vừa suồng sã tứ phía, bàn tay của anh dịu dàng vuốt ve nơi mềm mại trước ngực của cô, sau đó tiến sâu vào bên trong áo của cô, cả bàn tay anh ôm trọn khối tròn trịa đó của cô.
"Ừm." Thân thể của cô run rẩy, từ khóe môi phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ như tiếng kêu của con mèo nhỏ giống như muốn chọc người. Cô không kìm nổi lòng mình, vòng tay ra ôm vào phía sau lưng của anh, thân thiết ôm chặt lấy vòng lưng của anh.
Hơi thở của anh trầm đục, gấp gáp, quanh quẩn ở bên vành tai đầy mẫn cảm của cô, đôi môi nóng bỏng của anh đón lấy, ngậm vào vành tai của cô, làm cho thân thể của cô đột nhiên run lên một cái đầy sợ hãi.
"Cao Chi Ngang..." Cô khẽ gọi tên anh.
"Tâm Vân, em đừng có yêu anh trai của anh nữa có được hay không? Đừng nên yêu anh trai anh nữa, không cần phải tiếp tục yêu anh cả của anh nhé... Em hãy yêu anh đi, yêu anh đi..." Giọng nói của anh trở nên ồ ồ khàn đặc, khẽ thì thầm ở bên tai cô.
Mộc Tâm Vân lâm vào ý loạn tình mê, bị anh cuốn vào trong cơn sóng tình dục, toàn thân nóng lên rung động sợ hãi.
Pim... Từ một khoảng cách đó không xa lắm đột nhiên truyền đến tiếng còi xe, lúc này thần trí  (tinh thần và trí tuệ) của cô dường mới được trở về nhập vào thân xác cô.
Cô xấu hổ  dùng sức đẩy anh ra.
Không có sự đề phòng trước, Cao Chi Ngang bị cô đẩy một cái, nhất thời bị ngã ngồi xuống dưới đất.
Nhưng cắp mắt say rượu của anh nhìn cô vẻ đầy vô tội, giống như một đứa trẻ con vừa bị cướp khỏi tay món đồ chơi yêu thích của mình vậy, vừa tức giận  vừa uất ức.
"Anh..." Cô muốn mắng anh vừa rồi đang làm gì đó, nhưng mà khi tầm mắt cô nghênh tiếp đôi mắt đã say đến mênh mông kia, không khỏi mềm lòng  nuốt câu nói trở lại trong lòng, nói lái câu mắng thành lời nói đầy sự quan tâm: "Anh ngã như vậy có bị thương hay không? Để em xem một chút nào." Cô tiến lên trước kéo anh dậy.
Nhưng thân thể của anh lại mềm nhũn ra giống như không có xương cốt vậy, như chơi xấu trên người cô.
"Này, Cao Chi Ngang, anh..."
Nghe thấy bên tai mình truyền đến tiếng hít thở trầm ổn, Mộc Tâm Vân bất đắc dĩ nhìn về phía Cao Chi Ngang lúc này đã nhắm mắt lại, đôi mắt của cô chớp chớp đầy xúc động nhưng chính bản thân cô cũng không hề phát giác ra bản thân mình đang đau lòng và không muốn.
Nhớ tới cái hôn vừa nóng vừa mạnh mẽ vừa rồi của anh, trái tim của cô đập như trống ngực thật mạnh, thật nhanh.Nhanh đến mức cô có cảm giác dường  như trái tim đã sắp sửa nhảy bắn ra khỏi lồng ngực vậy. Chết tiệt, vì cái gì mà cô lại có cảm giác đối với nụ hôn của anh như vậy chứ! Lại còn không khống chế được... thiếu chút nữa cô đã cùng anh... Anh có thể có những hành động như vậy đối với cô là bởi vì anh đang say, nhưng mà cô lại không hề bị say, ấy thế mà lại bị anh hôn đến mức chân cũng mềm nhũn ra.
Đúng rồi, vừa rồi tại sao anh lại phải nói ra câu “Em không nên yêu anh trai anh nữa, không cần phải tiếp tục yêu anh cả của anh nữa?
Anh nói như vậy có phải là có...đối với anh hay không?... Không! Không có khả năng như vậy được. Cô chợt chối bỏ loại ý nghĩ kia đi, thầm nghĩ nhất định là do anh đã uống rượu say rồi nên mới đến mức náo loạn như vậy.
Hai người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nói qua là mình yêu mến cô. Tuy nhiên anh vẫn đối với cô rất quan tâm,  thường thường giúp cô, nhưng tình cảm giữa bọn họ với nhau chỉ là một loại  tình nghĩa tựa như các anh em, bạn tốt vậy, anh sẽ không thể nào có loại cảm giác này đối với cô có cái.
"Tâm Vân, em có biết là anh rất yêu em hay không?"
Làm sao có thể như vậy được chứ... Hừm, chờ một chút, giọng nói mới vừa rồi có phải... Cô khiếp sợ quay đầu, nhìn về phía người đang ghé vào trên vai  của mình.
“... Tâm Vân, anh yêu emi, em không nên cứ phải yêu anh trai anh..."
Lần này, cả người cô đều đã như ngây ngốc rồi. Cô lẳng lặng nhìn nhìn vào khuôn mặt tuấn tú đang thì thào nói mớ kia... 
"Mẹ ơi, Liệu có phải là mình đã nghe lầm hay không vậy?" Cô không dám tin rằng Cao Chi Ngang lại nói là anh yêu cô!
Chờ một chút, hiện tại anh đã say như chết rồi, có nói trong mơ cũng không thể cho là thật được.
Nhưng mà, chẳng phải là có một câu nói mà người đời vẫn thường hay nói đó sao: người say rượu chỉ biết nói ra những lời chân thật nhất.
Vậy, rốt cuộc cô nên tin hay không nên tin lời của anh đây?
Kết quả đêm nay, sau khi dìu Cao Chi Ngang trở về, Mộc Tâm Vân liền bị mất ngủ suốt cả đêm. Toàn bộ trong đầu cô hiện tại đang tràn đầy những lời nói của anh, mà chính cô cũng cảm thấy có chút không biết là thật hay là giả nữa, lại còn cả nụ hôn nóng bỏng như lửa kia nữa.
Không sao ngủ nổi, cô đơn giản bắt đầu đếm cừu, một con cừu, hai con cừu, ba con cừu...Đếm tới lúc về sau biến thành, anh ấy yêu mình, anh ấy chỉ nói lung tung thôi; anh ấy yêu mình, anh ấy chỉ nói lung tung thôi, anh ấy yêu mình, anh ấy chỉ nói lung tung thôi...
Đếm tới cuối cùng, cô bực bội cầm lấy tóc. Đều là do cái con người Cao Chi Ngang rất đáng giận kia. Câu nói đầu tiên anh làm cho cô bị hải, đã làm hại  cô không có biện pháp ngủ.
Kỳ quái, trước kia cũng không phải không có ai đã từng thông báo với cô qua, bọn họ chưa từng mất ngủ như vậy, vì cái gì lần này Cao Chi Ngang thuận miệng nói ra  lời say, lại sẽ làm cô tâm loạn được ngủ không yên?
Không được, ngày mai nhất định cô phải đến tìm anh để hỏi lại nguyên nhân sự việc mới được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.