18 tháng trước, Cố Á vì theo đuổi nam thần, kéo theo vali hành lý 30 cân, bay hai vạn cây số, từ bán cầu Nam tới bán cầu Tây.Thời gian trôi nhanh như trong một cái chớp mắt, kết quả, VISA ở đây sắp hết hạn rồi, chương trình đại học bên kia cô vẫn chưa hoàn thành. Thiên ngôn vạn ngữ biến thành một câu cảm thán “cố gắng đến chết”.
Cô mới sắm thêm đồ đạc cho nhà mới, làm tổ ở trong phòng thu xếp đồ đạc, bỗng nhiên, chuông điện thoại reo liên hồi. Cố Á thuận tay nhận điệnthoại, là người bạn tốt của cô, Nghiêm Hoan.
Điện thoại vừa nhận, Nghiêm Hoan bắt đầu nói: “Ai ôi, cậu còn thở gấpnữa? Lâu lắm rồi không ra ngoài, tớ còn tưởng cậu phát điên rồi.”
Người bạn này mọi mặt đều rất tốt, chỉ bị mỗi cái miệng lưỡi độc địa.Nhưng mà, hai người quen biết một năm, thường xuyên trêu ghẹo lẫn nhau,cho nên Cố Á nghe thấy nhưng không để ý, mà đáp lại: “Sẽ đi ra khỏi ổsớm thôi.”
Nghiêm Hoan hỏi: “Tí nữa, bọn tôi đi xung quanh thành phố tìm việc làm tạm thời, cậu có đi không?”
Cố Á thở dài: “Đi cái nỗi gì, người ta xét ngôn ngữ và thị thực, tôi không được phép làm.”
Nghiêm Hoan kinh ngạc ồ lên một tiếng: “Cậu nộp đơn vào trường học vẫnchưa được hồi đáp à? Trường bên này vài em trai em gái đã nhận được giấy báo nhập học rồi.”
Đúng là bị chạm vào nỗi đau, nói đến đây, đầu Cố Á lại đau. Trước đây,có ngôn ngữ, thị thực trong tay, cô hào hứng chạy tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-nuoc-duc/2396542/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.