18 tháng trước, Cố Á vì theo đuổi nam thần, kéo theo vali hành lý 30 cân, bay hai vạn cây số, từ bán cầu Nam tới bán cầu Tây.Thời gian trôi nhanh như trong một cái chớp mắt, kết quả, VISA ở đây sắp hết hạn rồi, chương trình đại học bên kia cô vẫn chưa hoàn thành. Thiên ngôn vạn ngữ biến thành một câu cảm thán “cố gắng đến chết”.
Cô mới sắm thêm đồ đạc cho nhà mới, làm tổ ở trong phòng thu xếp đồ đạc, bỗng nhiên, chuông điện thoại reo liên hồi. Cố Á thuận tay nhận điệnthoại, là người bạn tốt của cô, Nghiêm Hoan.
Điện thoại vừa nhận, Nghiêm Hoan bắt đầu nói: “Ai ôi, cậu còn thở gấpnữa? Lâu lắm rồi không ra ngoài, tớ còn tưởng cậu phát điên rồi.”
Người bạn này mọi mặt đều rất tốt, chỉ bị mỗi cái miệng lưỡi độc địa.Nhưng mà, hai người quen biết một năm, thường xuyên trêu ghẹo lẫn nhau,cho nên Cố Á nghe thấy nhưng không để ý, mà đáp lại: “Sẽ đi ra khỏi ổsớm thôi.”
Nghiêm Hoan hỏi: “Tí nữa, bọn tôi đi xung quanh thành phố tìm việc làm tạm thời, cậu có đi không?”
Cố Á thở dài: “Đi cái nỗi gì, người ta xét ngôn ngữ và thị thực, tôi không được phép làm.”
Nghiêm Hoan kinh ngạc ồ lên một tiếng: “Cậu nộp đơn vào trường học vẫnchưa được hồi đáp à? Trường bên này vài em trai em gái đã nhận được giấy báo nhập học rồi.”
Đúng là bị chạm vào nỗi đau, nói đến đây, đầu Cố Á lại đau. Trước đây,có ngôn ngữ, thị thực trong tay, cô hào hứng chạy tới Đức, đến bây giờđã là một năm trôi qua, có ngôn ngữ nhưng không đi học, từ đầu đến cuốikhông trường đại học nào chọn cô.
Cô hậm hực nói: “Trường học đã gửi cho tôi một tin nhắn từ chối, để tôi đi bù thêm một cái bằng lớp cao trung.”
“Cái gì?” Nghiêm Hoan trong chốc lát không biết, cũng không hiểu, nênhỏi: “Chẳng nhẽ cậu không học đại học ở New Zealand à? Tại sao lại xemtrọng trường trung học thế?”
“Ai da, tôi chưa tốt nghiệp đại học ở New Zealand, nên bằng cấp cao nhất là cao trung, mà bọn họ bảo, người từ Trung Quốc tới đều phải APS.”
Nói đến APS, đây thật sự là mối đau ngàn năm trong lòng cô, đây là loạichứng chỉ chuyên ngành Cộng hòa nhân dân Trung Hoa từ tiểu học đến đạihọc từ Đông sang Tây gì gì đó, cô đi học ở New Zealand, có làm sao được? Nhưng hình như người Đức não lòng vòng, vô cùng thần kỳ, thẳng thắnkhông hề khoan nhượng, nhưng gặp phải tình huống của cô, cũng bị làmkhó. Cầm tập tài liệu xen lẫn Cộng hòa nhân dân Trung Hoa và NewZealand… trợn tròn mắt.
Có trời mới biết, chỉ vì một tờ giấy báo nhập học, cô đã chạy đến phòngQuản lí Du học sinh Quốc tế biết bao nhiêu lần. Để rồi ngưỡng cửa trường Đại học chèn ép người ta bẹp dí, ngay cả người bí thư phụ trách thủ tục nhập học cũng bắt đầu sốt ruột, càng về sau càng cảm thán. Nghị lực của học sinh người Trung Quốc, không dừng lại ở từ “kiên cường”!!
Nghĩ lại khi đó, lúc vừa rời khỏi New Zealand, Cố Á thề son sắt muốn điĐức rèn luyện thực tế một phen. Người tính không bằng trời tính, đâu aibiết rằng, trên con đường thực hiện ước mơ toàn bùn lầy lội, đi một bước vấp vào một cái hố. Con người từ khi sinh ra, không ai chưa một lầnthất bại. Cố Á tin vào môt câu nói: Đôi khi liều lĩnh một chút mới cóthể thu được chiến thắng. Cô chính là người cố chấp như thế, tự quyếtđịnh cuộc sống, coi như đi trên con đường không được vạch sẵn, cũngkhông muốn lần theo dấu vết người khác đã đi qua. Cho nên, tin buồn cứliên tiếp tới.
Nghiêm Hoan kinh ngạc hỏi: “Không phải nói, rằng sứ quán Bắc Kinh sẽgiúp cậu gửi một bản fax cho trường họ, cho họ biết rằng trường hợp củacậu là đặc biệt, có thể không bị APS ảnh hưởng đến việc vào đại học sao? Chẳng nhẽ bên kia ở Bắc Kinh chưa gửi?”
“Gửi rồi. Trường đại học cũng đã nhận được, nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp tình huống như vậy, không biết ứng phó như thế nào, nên đem tàiliệu của tôi gửi tới bộ phận Xét duyện Văn bằng Ngoại quốc rồi.”
Nghe hai chữ “xét duyệt”, Nghiêm Hoan ù cả đầu, không nhịn được reo lên: “Thật là lòng vòng! Cậu có giấy chứng nhận nhập học đại học ở NewZealand, còn có cả điểm số, nếu bọn họ sợ cậu chưa đủ trình độ, có thểcho cậu học mấy khóa dự bị đại học mà. Vậy mà còn gửi máy bay tới lui,chứng thực tới lui, không sợ mất tiền!”
“Không có cách nào cả, đây chính là người Đức đấy! Phải quỳ trước sự cũkỹ của họ!” Cố Á không nhịn được phát điên một trận, cô tốt nghiệp trung học trong nước, rồi sang New Zealand học khóa dự bị đại học, rồi lạihọc đại học, tuy chưa tốt nghiệp, nhưng thành tích của bốn học kỳ cũnglà giấy trắng mực đen, vậy mà đại học bên này sống chết không chịu thừanhận. Người Đức quá nghiêm cẩn quá nghiêm cẩn quá nghiêm cẩn!
“Vậy kết quả ra sao?”
Lại nói đến đây, Cố Á tâm tình bực bội: “Kết quả là, bằng chứng nhận cao trung ở Trung Quốc không được thừa nhận, dù họ đã đọc đi đọc lại! Cònhọc đại học, nếu trong tương lai tiếp tục cày ngành Kinh doanh, mất họcbổng tới mấy năm.”
Nghiêm Hoan vừa nghe, nhất thời nổi giận: “Đùa à! Người Đức có ai đã lên đại học, còn muốn quay lại học cấp hai trung học?”
Cố Á vẻ mặt cầu xin, đáp lại: “Tôi.”
Nghiêm Hoan nghe giọng cô buồn buồn, vội vàng an ủi: “Vậy không được,cậu phải đi xin học cao trung, dù sao học cao trung ở Đức không mấttiền.”
“Ừ, vậy mấy ngày nữa, tôi đi hỏi xin học cao trung.” Cố Á ai oán trong lòng.
Nghiêm Hoan lại hỏi: “Còn thị thực của cậu? Khi nào hết hạn?”
“Còn một năm nữa.”
“Vẫn coi như còn thời gian, nghĩ một vài cách, trời sẽ không tuyệt đường sống của người đâu.”
“Tôi cũng nghĩ thế.”
“Còn không, cậu hỏi xin học ở đại học tư nhân, tự mình trả học phí, có thể yêu cầu nhập học sẽ rộng rãi hơn một chút.”
Cố Á nói: “Tôi cũng xem qua rồi, gần nơi này có một trường tư nhân, tôicùng họ hẹn thứ tư tuần sau gặp mặt, tới lúc đó phân tích cụ thể sau.”
“Cậu xem đấy, cái này có rất nhiều con đường, đừng quá lo lắng. Thuyềntới đầu cầu tự nhiên thẳng, xe tới trước núi ắt có đường [1].”
[1] Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, xe tới trước núi ắt có đường: ýmuốn nói mọi chuyện nên để tự nhiên, chuyện gì đến sẽ đến, không nên gấp gáp.
Hai người từng làm ở ban ngôn ngữ, nhưng Nghiêm Hoan không có lịch sửhọc hành phức tạp như cô, nên thi xong tiếng Đức và bằng TOEFL, đã đươcnhập học. Nói vài câu, anh chuyển chủ đề: “Ở nhà tâm tình cũng khôngtốt, không bằng chúng ta đi ngắm cảnh. Rồi đi tìm việc làm, cậu coi nhưgiải sầu.”
Nói cũng đúng, mấy ngày nay cô chưa ra khỏi cửa, không đi mua cả thứcăn, trong nhà hết đạn hết lương thực. Hẹn xong thời gian, địa điểm, côcúp máy.
Cô tự lên tinh thần, đeo đồ trang sức nhã nhặn, đổi quần áo. Cố Á nămnay hai mốt tuổi, chính là dung mạo xinh đẹp ở tuổi thanh xuân, cho nêntùy tiện mặc cái gì, đều toát lên sự thanh tân. Người cô không cao,nhưng ngoại hình, các đường nét không chê vào đâu được, người cũng khágầy, mảnh mai, còn vô cùng khả ái.
Chuẩn bị xong xuôi, cô ưỡn ngực, chuẩn bị xuất phát.
Đang khóa cửa thì trên thang lầu truyền tới tiếng cười vui sướng. Cônhìn theo bản năng, là vài người thanh niên xấp xỉ tuổi cô, có cả namlẫn nữ, đều là người Đức. Trong đó có một chàng trai tóc vàng, dáng dấpvô cùng hút mắt, quả nhiên, giá trị của con người đẳng cấp, vô cùng cócảm giác tồn tại.
Cố Á dọn đến ở nơi này đã lâu, hàng xóm là người như thế nào, cô khônghề biết. Nhưng chàng trai này cô đã gặp mấy lần, chắc cũng là khách trọtầng này. Khu nhà trọ này dành cho học sinh và đàn ông độc thân, mộtphòng ngủ, một phòng khách, diện tích khoảng 40 mét vuông, phòng tắmriêng biệt, khá ấm áp. Khách trọ người Đức, đa số đều đường ai nấy đi,rất ít tương tác, nên không biết nhau cũng là chuyện bình thường.
Trai đẹp tóc vàng đang cùng bạn bè nói chuyện, rồi khẽ chuyển ánh mắt,anh đang nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười tươi, coi nhưlà lời chào.
Cô vốn thuộc dạng người “nhan khống” [2], đối với những gương mặt đẹptrai, là mất hết sức miễn dịch. Cố Á đỏ mắt, nhanh chóng khóa chặt cửa,xốc lại túi xách, vội vã chay. Cắm mặt xuống, cũng chỉ là nhìn thoángqua, rất nhanh bị cô ném ra sau đầu.
[2] Nhan khống: yêu thích người đẹp.
Qua 2 chuyến tàu điện ngầm, cuối cùng cũng đến chỗ hẹn gặp bạn tốt.Nghiêm Hoan đã tới từ sớm, tiêu sái không gì sánh được tựa vào lan canhút thuốc, thấy cô tới, hút thêm vài hơi, rồi búng tay, tàn thuốc baytheo một đường parabol hoàn mỹ, vào thẳng thùng rách. Anh sửa sang quầnáo, bước nhanh đến.
Anh oán giận nói: “Sao bây giờ cậu mới đến?”
“Tôi xin lỗi, mải chuẩn bị nên đến muộn.”
Nghe vậy, Nghiêm Hoan nhéo mặt cô, nhìn từ trên xuống dưới, nói: “Cậulớn như vậy rồi, mà trang điểm với không trang điểm đều giống nhau.”
Cố Á sửng sốt, nói: “Cậu đang khen tôi? Hay mắng tôi?”
Nghiêm Hoan cười haha: “Khen hay mắng, cậu nghe không hiểu à?”
“…”
Thấy mặt Cố Á tối sầm lại, anh mới thu hồi nụ cười như quỷ, nghiêm mặtnói: “Bọn họ đã tới rồi, đang đứng trên đài chờ chúng ta.”
“Ô, các cậu định đi cả những thành phố khác à?”
Hai người sóng vai đi, Nghiêm Hoan giải thích: “Đúng vậy, ở Frankfortkhông có nhà xưởng, bọn tôi muốn đi những nơi lân cận xem, nghe nói Euro bảo nhà xưởng ở nơi này.
Cố Á nhún vai, tỏ ý không áp lực, thị thực của cô không cho phép làmviệc, cô chỉ đơn giản đi theo để giải sầu, nên đi đâu cũng vậy.
Vội vã chạy tới trạm xe lửa, bạn bè của Nghiêm Hoan đã ngồi trên xe chờ. Mọi người tuy đến từ những nơi khác nhau, nhưng đều là du học sinhTrung Quốc, tha hương nơi đất khách quê người, vô cùng thân thiết. Tròchuyện vài câu, đã không còn lạ lẫm gì rồi.
Mọi người đang hớn hở mặt mày bàn những chuyện lí thú khi đi du học ởĐức, kinh nghiệm làm việc, phỉ nhổ ông chủ cực phẩm, trong chốc lát, xevô cùng náo nhiệt.. Trong tiếng nói chuyện phiếm, xe lửa chậm rãi chạy.
Cố Á ngồi một bên nghe, không xen mồm. Thấy cô luôn trầm mặc, một namsinh đeo mắt kính hỏi: “Cố Á, người này à? Cô học đại học ở đâu?”
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên người cô.
“Tôi còn đang học tiếng.”
Nghe vậy, người ngồi đối diện Cố Á chen miệng nói: “Cậu không phải cùngNghiêm Hoan tham gia vào ban ngôn ngữ à? Vì sao anh ta vào đại học, còncậu vẫn ở lại hăng hái chiến đấu?”
Cố Á cười cười, không tiếp lời.
Thấy vậy, Nghiêm Hoan liếc mắt, nói: “Ai bảo chúng tôi cùng tham gia? Cô ấy vào muộn hơn tôi nhiều.”
Biết anh cố ý nói vậy để cho cô đỡ xấu hổ, Cố Á tuy cảm thấy chẳng có gì phải mất mặt cả, nhưng không muốn đem chuyện cũ của mình rêu rao chomọi người đều biết. Nên cô nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, thấy cô không muốnnhiều lời, đề tài này cũng bị bỏ qua.
Đến trạm rất nhanh, khách xuống xe du lịch đã lục tục chen lấn ở cửa,xưa thắng gấp, kịch liệt chấn động, khiến cho hành khách hoảng loạn.
Cố Á suýt chút nữa bị văng ra khỏi ghế ngồi, may mắn Nghiêm Hoan ở bêncạnh kéo lại, đang muốn ngỏ ý cảm ơn, lơ đãng ngẩng đầu một cái, cô nhìn thấy một bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cố Á giật mình, dừng lạimột giây, rồi trong lòng nhảy dựng lên.
Cô nháy nháy mắt, thật không thể tin được, xa cách một năm rồi, cô còn có thể gặp được anh. Duyên phận, là thứ vô cùng kì quái.
Thấy cô ngơ ngác nhìn về phía trước, Nghiêm Hoan đẩy vai cô, nói: “Cố Á, cậu làm sao vậy, choáng váng đầu óc à?
Cố Á hít một hơi thật sâu, chớp chớp đôi mắt ướt át, thấp giọng nhẹnhàng nói: “Hoan Hoan, hình như tôi vừa thấy một tiền bối cũ.”
Nghiêm Hoan không phản ứng kịp, vẻ mặt không hiểu, hỏi: “Tiền bối nào thế?”
“Thomas Ho.”
Nghiêm Hoan nghe cái tên này, còn kinh ngạc hơn cả cô, đưa tay đỡ trên đầu cô, gằn từng chữ nói: “Không, phải, đâu!!”
“Đúng vậy, không thể nào.” Cố Á bất đắc dĩ cười cười, trong lòng lại mơ hồ có cảm giác đau đớn.
Thomas Ho là một phú nhị đại hỗn hào, ông nội người Trung Quốc, của cảidồi dào. Hai người ở New Zealand biết, đó là mối tình đầu của Cố Á. Tạithời điểm đó, cô gái nhỏ Cố Á bắt đầu một tình yêu như phim, một tìnhyêu không thực tế, theo đuổi nam thần đi khắp nơi. Sau đó, cô hạ quyếttâm đến Đức. Ai biết rằng, trước khi cô đi, Thomas bỗng dưng đầu óckhông bình thường, gửi cho cô một tin nhắn, vỏn vẹn dòng chữ: “Chúng takhông hợp nhau, chia tay đi.”
Không có kết quả, anh ta chắc chắn sao? Vé máy bay cũng mua rồi, ngườisắp tới, lại nói muốn chia tay, lâm trận bỏ chạy là có ý gì?
Tuổi trẻ điên cuồng, tình ái tối cao, bất chấp hậu quả khiến người tađau trứng. Cố Á đi tới Đức, ngay cả người yêu cũ còn chưa gặp, đã bị một cước đuổi đi. Đến nay, nguyên nhân hai người chia tay, vẫn là một bímật.
Cô muốn thử đi tìm anh ta, nhưng vẫn không tìm. Người trong mộng là nhưvậy, khắp nơi trần đầy cẩu huyết, khi bạn dần dần hết hy vọng, anh ta sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt bạn.