Tàu hỏa chậm rãi vào sân ga Frankfort, cửa xe vừa mở ra,Cố Á đã vội vã chen vào dòng người. Ngày hôm nay như một giấc mộng, làmngười ta không thể quay đầu.
Bầu trời chợt nổi mây đen, cô giương mắt nhìn, trên đầu là một mảnh trời mịt mờ, giống như bất cứ lúc nào mưa cũng có thể kéo đến, như tâm trạng của cô.
Ngồi ngay ngắn trên tàu điện, nhìn thấy xe cộ đến rồi đi, mắt của côkhông kìm được đã ươn ướt. Đã nói rằng không muốn nghĩ nữa, nhưng cô lại không khống chế được trung khu thần kinh, trong tự nhiên làm gì cóngười không cố chấp như thế? Cố Á cảm giác cơ thể mình vừa trải qua mộtca phẫu thuật, tuy bị mổ xẻ, nhưng khi thuốc tê hết rồi, toàn thân vẫncòn sinh mệnh… Đại khái là, cô đã vô cùng đau đớn, cho đến khi những vết nứt ở trái tim được hàn gắn lại.
Ai cũng không nói được rằng điều này sẽ kéo dài bao lâu.
Xe đến trạm, cô xuống xe. Khi đi qua siêu thị, nghĩ tới trong nhà đã cạn kiệt lương thực. Cô rẽ vào con đường, vào siêu thị, ném đầy đồ vào xe,tất cả đều là thực phẩm. Bi phẫn biến thành đói khát, xuôi xuôi.
Một khu nhà lớn, cũng chỉ có một cái siêu thị nhỏ, cư dân vùng lân cậnmuốn mua đồ cho tiện, đều lui tới. Nơi đây cái siêu thị này coi như làđộc quyền kinh doanh, không kể sáng trưa chiều tối, việc buôn bán đềurực rỡ. Lượng khách cực lớn, nhưng quầy thu ngân chỉ có hai cái, mua đồkhông tốn mấy phút, nhưng xếp hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-nuoc-duc/2396538/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.