Chương trước
Chương sau
“ Ai biết được… Có khi là đi gặp người mẫu nhân tiện hẹn hò riêng”.

Mộng Dao nghe thấy những lời qua tiếng lại có liên quan đến anh mình liền nhập vào hội hóng chuyện: “ Hà tổng hẹn hò riêng với ai? Mọi người kể tôi nghe với?”

Mọi người quay qua định nhiều chuyện thì đột nhiên nhận ra cô là em gái của Hà tổng nên ai nấy cũng ngậm miệng lại.

“ Sao vậy? Sao im lặng hết vậy chứ?”, cô nhìn tất cả không khỏi tò mò.

Mọi người tỏ ra lo lắng năn nỉ: “ Mộng Dao à! Xin cô đừng nói với Hà tổng chuyện chúng tôi tán gẫu nhé… Nếu Hà tổng mà biết được thì mọi người sẽ bị trừ lương mất, nặng thì mất việc luôn”.

Cô mỉm cười gian xảo: “ Mọi người cứ yên tâm, tôi hứa sẽ giữ im lặng… Nhưng tôi muốn biết đại diện Ngô là ai?”

Một trong số đó trả lời: “ Cô ấy đến từ tập đoàn An Nguyên, nhà đầu tư của công ty ta trong dự án này…”.

Nghe đến đây thôi Mộng Dao đã cảm thấy vô cùng thú vị rồi, rất muốn tìm hiểu xem mối quan hệ giữa anh trai và cô gái đó có thật là như lời đồn hay không?



Nghĩ là làm, cô thay một chiếc váy ôm sát người, hở vai đầy quyến rũ đi đến cửa thang máy mà Cẩn Du cũng đang chờ.

Vừa đi đến Mộng Dao đã gọi điện cho Vĩ Thành: “ Nhớ em đến vậy sao? Mới không gặp 2 ngày thôi mà… Hà tổng à! Em có bất ngờ dành cho anh”.

Nghe đến cô gái gọi người kia là Hà tổng, Cẩn Du nhìn sang rồi nhẹ nhàng quay lại phía cửa thang máy mở ra. Cả hai cô gái bước vào trong, Cẩn Du nhấn nút đi lên tầng của mình. Mộng Dao cũng cố tình nhấn đến tầng làm việc của CEO, tự hỏi: “ Anh ấy ở tầng 30 thì phải?”

Không nghi ngờ gì nữa, cô gái này đến gặp Vĩ Thành. Cẩn Du trong lòng rất muốn biết cô gái trẻ đẹp bên cạnh mình là ai mà lại có vẻ rất thân mật với anh.

Mộng Dao đi vào phòng với dáng vẻ quyến rũ và trưởng thành khiến Vĩ Thành thấy lạ mắt: “ Ăn mặc kiểu gì đấy?”

Cô nháy mắt đầy ngụ ý: “ Đến giờ nghỉ trưa rồi, hai anh em mình đi kiếm chỗ nào ăn đi”.

Vĩ Thành chắc nịch đứa em gái này lại bày trò nữa rồi: “ Em muốn gì nào?”

Cô lập tức bật chế độ ngây thơ, mắt chớp chớp, môi chúm chím đáp: “ Đâu có muốn gì đâu… Tại kể từ khi em về nước, hai anh em chưa ăn cùng nhau bữa cơm nào, em buồn lắm”.

Lý do có vẻ rất đúng nhưng Vĩ Thành vẫn còn có chút nghi hoặc, anh đã quá quen với tính cách của cô em lanh lợi này rồi.

Đang đi ngoài hành lang, Mộng Dao thấy Cẩn Du đang đi tới liền ôm lấy cánh tay Vĩ Thành thể hiện như một cặp đôi.

Anh nhìn thấy cô trong lòng liền bồi hồi, nhưng cô lại chú ý đến sự đụng chạm thân mật giữa hai người.

Vĩ Thành và Cẩn Du chỉ gật đầu nhẹ chào nhau rồi đi ngang qua. Mộng Dao còn cố tình nói lớn: “ Em thích ăn món Nhật, mình đi chỗ cũ ăn nhé anh”.

Cẩn Du dừng bước chân lại, miệng thầm nói: “ Hôm qua mình vừa tỏ tình, anh ấy có hiểu không?”





Trong bàn ăn, lúc này Mộng Dao mới thừa nhận mục đích của mình: “ Hình như cô ấy không ghen nhỉ?”

Anh thắc mắc: “ Em đang nói gì?”

“ Thì là đại diện Ngô, Ngô Cẩn Du ấy, anh rõ hơn em không phải sao?”, giọng nói và biểu cảm vô cùng ẩn ý.

Vĩ Thành nghiêm nghị hỏi: “ Có phải em nghe nhân viên trong công ty nói gì rồi đúng không?”

Cô phủ nhận: “ Đâu có, nhưng em rất tò mò… Qua đêm cùng nhau ở Đại Liên, em cũng trưởng thành rồi, không thể không suy nghĩ đến chuyện nam nữ ở cùng nhau mà trong sáng được”.

“ Chuyện của Cẩn Du và anh không phải một lời là có thể kể ra hết, nhưng đêm hôm đó cả hai thật sự không xảy ra chuyện gì”, anh giải thích.

Mộng Dao nhìn thấu ánh mắt của anh khi nói đến Cẩn Du thì vô cùng sâu lắng, dường như mối quan hệ giữa họ có gì đó uẩn khúc. Cô đặt câu hỏi thẳng: “ Anh yêu cô ấy?”

Anh không giấu giếm gật đầu nhẹ trả lời: “ Ừm… Anh điên mất rồi”.

Cô hiểu ý của anh là yêu một người có thể phát điên lên, vì người đó mà những người xung quanh đối với anh chỉ là tạm bợ.

Mộng Dao bỗng nhẹ giọng, từ sâu trong đáy lòng mà tâm sự: “ Anh cũng từng yêu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên em thấy anh hạnh phúc đến như vậy khi nhắc đến tên cô ấy. Anh không mệt mỏi sao? Tại sao anh lại có thể sống trong một cuộc hôn nhân nhàm chán đến thế? Lâm Ninh Hinh không hề đơn giản như anh nghĩ đâu”.

“ Mộng Dao à, dù gì cô ấy cũng là ân nhân cứu mạng anh”.

Cô lập tức bác bỏ: “ Ân nhân thì sao hả? Không lẽ vì chuyện này mà anh phải đánh đổi tình yêu của mình à? Chịu trách nhiệm, nó không nhất thiết phải là cái cách anh đã từng làm… Em biết anh chỉ là thương hại Lâm Ninh Hinh nên mới chịu đựng đến bây giờ… Đến đây thôi anh ạ, mấy năm qua là quá đủ rồi”.

Vĩ Thành biết chứ, biết bản thân đã vượt quá giới hạn cho phép. Anh muốn sớm kết thúc mối quan hệ gò bó này rồi bắt đầu một cuộc sống mới với người anh yêu thật lòng.



Trong cuộc họp, Vĩ Thành rất hay liếc mắt để ý Cẩn Du, còn cô thì ngược lại, chỉ chú tâm vào công việc mà không nhìn lấy anh một lần.

Anh nghĩ rằng cô giận khi giờ nghỉ trưa thấy mình đi với Mộng Dao nên gửi tin nhắn.

Cẩn Du thấy tin nhắn hiện lên: Hãy ở lại sau khi cuộc họp kết thúc.

Một lúc sau họp xong thì mọi người lần lượt rời đi, cô cũng không ở lại khiến Vĩ Thành hụt hẫng, chắc là giận hờn thật rồi.

Không chịu gặp ở đây thì ở chỗ khác vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.