Vũ Khanh mở lọ axít ra,đây đúng là chất hoá học rồi.Anh lại không ngờ Ngô Quỳnh lại ác đến thế đấy.Nhân lúc Ngô Quỳnh không nghi ngờ gì thì anh liền tạt lọ axít vào người của cô ta,lúc này thì người phụ nữ đó cũng té xuống đất mà ôm gương mặt của mình.
" Á. …a…á…đau …đau quá …rát..nóng."
" Hức..hức..đau quá đi. "
Nhân lúc này thì Vũ Khanh liền cởi trói cho Yến Nguyệt.
" Cám ơn cậu."
" Không có gì,chúng ta mau rời khỏi đây đi. "
" Ừm …"
Lúc này thì Ngô Quỳnh cũng đã lồm cồm bò dậy, axít không trúng vào mắt mà là cần cổ và bàn tay của cô ta.
" Lưu Vũ Khanh,cậu dám lừa tôi ư …"
" Ừ đó thì sao …"_ sau đó anh quay ra đẩy Yến Nguyệt ra khỏi đây:" chị mau rời khỏi đây đi, tôi đã gọi cho Vũ Hạo rồi … "
" Nhưng còn cậu thì sao đây."
" Tôi không sao đâu,chị đừng có lo.Mau đi nhanh đi, nếu không sẽ không kịp đấy." …
Yến Nguyệt ôm bụng rời khỏi sân thượng,ở đó chỉ còn có hai người họ mà thôi.
Vũ Khanh cũng không sợ cô ta nữa bởi vì bây giờ anh cũng đâu còn gì để mất nữa,cùng lắm thì sẽ chết chung mà thôi.
" Hừ,Lưu Vũ Khanh cậu dám gạt tôi hả. “”
" Cậu còn dám tạt axít vào người tôi nữa."
" Ai bảo cô đi bắt cóc người ta làm cái gì."
" Ha,vậy thì bây giờ tôi sẽ cho cậu chết vậy."
" Đoàng …"
Một phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-mot-doi/3610751/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.