Có đôi khi, con người vốn thừa nhận gánh nặng nặng nề bỗng nhiên có được tự do, thời hoàng kim mà trống trãi, hoàn toàn buông thả, hy vọng ngay sau đó thất vọng cùng tuyệt vọng cùng nhau cách xa cô ấy, nhưng mà lại không cảm thấy vui sướng.
Tô Noãn từng cảm thấy Tô Chấn Khôn phủ kỳ vọng lên người cô rất nhiều, khiến cho cô thống khổ thậm chí không thể thở, nhưng bây giờ, toàn bộ áp lực đều tiêu tan hết, từng chút một cũng đều không còn lưu lại.
Tốc độ vô cùng mau, mau đến mức cô còn chưa kịp phản ứng từ tin ba mất.
Cô cảm thấy giống như một khinh khí cầu nơi chân trời, lảo đảo bay lên trời, không thể chạm vào mặt đất, linh hồn của cô trong khoảnh khoắc mất hết trọng lượng, càng bay càng xa.
Thời điểm Tô Chấn Khôn được đem đi hoả táng, Tô Noãn ngồi trên hàng ghế bệnh viện, toàn thân áo đen, một giọt nước mắt cũng không có, nhưng Lục Cảnh Hoằng biết: bình tĩnh đáng sợ hơn là khóc to một trận.
Trong tay của cô cầm hồ sơ bệnh án của Tô Chấn Khôn được lưu lại, Tô Chấn Khôn trong ảnh gầy đến khô héo, trên mặt là bình tĩnh không chút gợn sóng sợ hãi, giống như sớm nhìn thấu sống chết, nhưng mà trong mắt như cũ tồn tại một nét lưu luyến không biết.
Lục Cảnh Hoằng cả ngày nay vẫn luôn canh giữ bên cạnh Tô Noãn, mặc tây trang đen áo sơ mi trắng, thật cẩn thận trông coi, anh nhẹ bước đến gần, Tô Noãn lại bỗng nhiên ngẩng mặt lên, vẻ mặt có chút mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-moi-cua-quan-ngoai-giao/1534216/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.