Tôi là Tô Chấn Khôn, nhưng mà tên khai sinh của tôi là Chu Kỳ Minh. 
Tôi sắp chết rồi. 
Tôi không phải là Cơ Đốc Giáo Đồ, cho nên ở thời khắc tôi nhắm mắt lại, tôi cũng không cần sám hối. 
Trong cuộc sống muôn màu muôn sắc, cũng đều không thể trở thành ràng buộc của tôi, tôi không thể mang đi cái gì, dĩ nhiên cũng không muốn để lại cái gì. 
Thế nhưng, tôi là một người ba, tôi biết, trong lòng của tôi vẫn đang mang vướng bận nói không nên lời. 
Đêm khuya không thể ngủ, cầm bút viết thư, xem như đây là di ngôn, gửi cho con gái Tiểu Noãn của tôi. 
Từ nhỏ được sinh ra và lớn lên trong gia đình nho giáo ở Phương Bắc, gia đình không giàu có, lại gia giáo nghiêm khắc, có trí nhớ nên biết bản thân ham học hỏi, ba cũng vì vậy mà chỉ dạy tôi, quanh năm học tập cùng anh chị, tôi bởi vì tư chất thông minh nên đặc biệt được gia tộc yêu mến tán dương. 
Đáng tiếc, việc đời khó đoán trước, khi mười tuổi xảy ra biến cố, tôi mất đi ba cùng anh chị em, chỉ còn, một mình tôi và mẹ già sống nương tựa vào nhau. 
Rơi vào bước đường cùng, tôi chỉ có thể mang theo mẹ đi về phương Nam, khi còn nhỏ trên vai mang gánh nặng gia tộc, khi tôi cõng mẹ đặt chân đến vùng đất cửa Thanh Nham thì gặp được những khuôn mặt nhiệt tình thật lòng, tôi quyết định tạm thời ở lại. 
Một năm kia khi tôi mười chín tuổi, tôi tin tưởng Chu Kỳ Minh sẽ không khốn khổ tại một nơi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-moi-cua-quan-ngoai-giao/1534215/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.