Nội tâm giống như phá tan xiềng xích giam cầm, tự soi gương chính mình, nhẹ giọng thì thầm: nên làm gì bây giờ, có vẻ như yêu thích càng ngày càng sâu rồi?
Trong gương anh trầm tư mấy giây, sau đó thản nhiên thuyết phục: vậy thì yêu đi, nếu như đã không cách nào dừng lại, chỉ có thể tiếp tục yêu thôi…
—- Lục Cảnh Hoằng.
“Kính thưa quý khách, hoan nghênh đi chuyến bay này, máy bay của chúng tôi sắp cất cánh, xin các vị lần nữa kiểm tra dây an toàn, xin cám ơn.”
“weleladies*and*alemenaboard*and*flight*numberxxxxas*the*air*craft*was*ready*to*take*off, all*the*passengers*fasteheir*their*seatbelts.”
Tô Noãn ngồi phía bên trái vị trí gần cửa sổ, từ bên ngoài cửa sổ thu hồi tầm mắt, liền nhìn đến Lục Cảnh Hoằng ngồi phía bên phải, chỉ là chỗ ngồi giữa bọn họ, cách hai chỗ ngồi, còn có một lối đi nhỏ.
Tại sao phải mua số ngồi như vậy, Tô Noãn không có đi hỏi Lục Cảnh Hoằng, bởi vì từ sau khi tỉnh dậy gặp mặt vào buổi sáng hôm nay, anh cũng không có nói chuyện với cô một câu, gương mặt luôn lạnh lùng.
Cho dù là khi ngồi ở phòng chờ thì anh cũng không có ngồi chung một chỗ với cô, lúc đi bộ không dấu vết vẫn duy trì một khoảng cách với cô, nếu như vậy mà cô còn nhìn không ra khác thường, thì cô thực sự là một tên đần độn.
Chỉ là, cô rốt cuộc làm sao đắc tội anh, hôm qua không phải là rất tốt hay sao?
Máy bay xé tan bầu trời, Tô Noãn quay đầu nhìn từng đám từng đám mây trắng to lớn bên ngoài cửa sổ, rất giống kẹo bông xoắn xít cây gậy, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-moi-cua-quan-ngoai-giao/1534135/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.