Cù Kính Minh cũng không bởi vì lời nói của Cù Ý Thần mà tỏ ra không vui, ánh mắt của ông lặng im mà sắc bén, nhưng khi nhìn về phía Tô Noãn thì lại không tự giác lộ ra biểu cảm nhu hoà, ôn hoà cười ấm áp:
“Xin cô đừng chê bai lời nói của con tôi.”
Cù Ý Thần nhìn thấy thái độ của Cù Kính Minh đối với Tô Noãn thì đáy mắt hiện lên kinh ngạc, nghiêm khắc như ba, lại sẽ hoà ái đối với một người xa lạ như vậy, điều này làm cho anh không khỏi quan sát Tô Noãn.
Tô Noãn cười lắc đầu, đối với cha con trước mắt này, thật không biết phải nên nói cái gì.
Gió chạng vạng nổi lên khiến cô một thân run rẩy, cô chỉ mặc một chiếc áo lông cừu của đàn ông, khoác trên người hơi rộng, cô không để lại dấu vết đưa tay xoa cánh tay, cố gắng làm cho ấm lại một chút.
Ánh mắt nhạy cảm của Cù Kính Minh đã sớm chú ý tới vẻ mờ ám của Tô Noãn, ông cúi đầu liền nhìn thấy đôi chân nhỏ trên đường đá cuội kia, bị đông cứng có chút đỏ lên, giờ phút này bởi vì tầm mắt của ông mà nhất thiết co rụt lại.
“Ý Thần, đi lấy một đôi giày trong tủ giày của Ninh Nhi, đưa đến lầu chính.”
“Vâng, thưa cha.”
Cù Ý Thần đang ngắm nhìn Tô Noãn hơi có vẻ xấu hổ, chợt nghe theo chỉ thị của Cù Kính Minh, đi về phía lầu chính, đá cuội trên đường, chỉ để lại Cù Kính Minh cùng Tô Noãn.
Tô Noãn thật không muốn làm phiền bọn họ, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-moi-cua-quan-ngoai-giao/1534134/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.