Đó là một loại quyến rũ mà chính bản thân cô không hề hay biết.
Tiêu Nghiễn Chi nheo mắt lại, đồng tử co rút dữ dội.
Ánh mắt của hắn dị thường lạnh như băng, bao bọc hàn ý thấu xương: “Ghen? Cô đang tự dát vàng lên mặt!”
Hắn nhớ tới hai viên thuốc giải rượu trong túi áo cô trước đó, rõ ràng là được chuẩn bị cho hắn, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, mang theo giọng điệu giễu cợt, khóe môi hơi cong lên:
“Kẻ trộm lại tự đi bắt trộm sao?”
Giang Ly nhìn hắn, ánh mắt hoàn toàn mờ mịt. Kẻ trộm gì? Bắt trộm gì?
"Cô có thể thành thật hơn một chút, Giang Ly."
Tiêu Nghiễn Chi đưa đầu ngón tay đè lên cánh môi của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, xúc cảm mềm mại khiến anh không nỡ buông ra.
"Chuyện tôi nâng đỡ Tần Yểu Yểu, bên ngoài có rất nhiều lời dị nghị.” Môi mỏng của Tiêu Nghiễn Chi khẽ nhếch:
"Bọn họ nói, ngươi hiện tại là chính cung thất sủng, đang cố ý nhằm vào Tần Yểu Yểu.”
Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm cô, muốn từ trên mặt cô tìm ra một chút manh mối gì đó.
Nghe được những lời này, Giang Ly cười khẩy từ tận đáy lòng: “Từ khi nào Tiêu tổng cũng hóng chuyện như vậy? Còn dễ dàng tin những thứ truyền thông bịa đặt kia?”
Cô chuyển đề tài, cười tủm tỉm: “Hơn nữa, Tần Yểu Yểu không phải là bảo bối mà anh để ở trong lòng sao? Tôi làm sao dám nhắm vào cô ấy?”
"Đi theo anh nhiều năm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-me-nguoi-cua-tong-tai-vo-tinh/3679936/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.