Trong phòng không có vũ khí phòng thân, Giang Ly chỉ có thể nhanh chóng rút ra một chiếc móc quần áo bằng gỗ từ tủ. Cô lặng lẽ tiến tới gần cửa phòng ngủ, nơi tiếng bước chân ngày càng gần.
Tiếng bước chân ngừng lại ngay trước cửa phòng. Tim cô đập mạnh, cảm giác như có thể nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c bất cứ lúc nào. Khi cửa phòng từ bên ngoài từ từ mở ra, Giang Ly lập tức giơ cao chiếc móc áo, mắt sắc bén, dùng sức vung mạnh xuống.
Dù người đàn ông kịp phản ứng nhanh nhưng vẫn không tránh khỏi bị chiếc móc áo đập mạnh vào cánh tay.
"Ưm!"
Tiêu Nghiễn Chi rên lên, khuôn mặt nhăn lại vì đau, nhìn chằm chằm Giang Ly với ánh mắt lạnh lùng, giọng đầy khó chịu:
"Buổi tối không ngủ, cô định mai phục tôi sao?"
Giang Ly ngập ngừng vài giây, sau đó chậm rãi giải thích:
"Tôi tưởng trong nhà có trộm."
"Trộm?" Tiêu Nghiễn Chi nhếch miệng, lặp lại từ ấy với vẻ mỉa mai:
"Cô nghĩ đây vẫn là căn nhà cũ nát trước kia của cô sao? Nơi mà cứ vài ba ngày lại có người đến đòi nợ?"
Lời nói thản nhiên của hắn khiến Giang Ly khẽ run. Những ký ức về quãng thời gian đen tối, đầy tủi nhục ấy chợt ùa về. Cô đã từng cố gắng quên đi nhưng mỗi lần bị nhắc đến, nỗi sợ hãi lại trỗi dậy, đôi chân luôn trong tư thế sẵn sàng chạy trốn khỏi thực tại.
Giang Ly không thể nào quên những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-me-nguoi-cua-tong-tai-vo-tinh/3679913/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.