Sau khi Tiêu Nghiễn Chi và Tần Yểu Yểu rời đi, Giang Ly mới thả lỏng, cảm nhận được toàn bộ cơ thể căng thẳng đã dần giãn ra. Hai chân cô mềm nhũn, ngã xuống ghế mà không còn sức lực.
Tống Du nhìn cô, sắc mặt Giang Ly trắng bệch, môi tái nhợt không còn chút máu. Anh cũng không biết nên diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.
"Xin lỗi Ly Ly, vừa rồi khiến cô phải chịu ủy khuất."
Giang Ly lắc đầu, giọng khàn khàn: "Người phải xin lỗi là tôi mới đúng. Để anh phải chứng kiến cảnh này, thật sự ngại quá."
Tay chân cô lạnh lẽo, hơi thở khó khăn và nặng nề.
Thấy vậy, Tống Du lập tức bảo nhân viên phục vụ mang đến một chén trà đen nóng. Cô cầm lấy chén trà, cảm nhận chút hơi ấm mới từ từ hồi phục lại một chút, run rẩy nói lời cảm ơn.
Tống Du lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ thương hại không giấu nổi:
"Tôi không biết cô phải gánh vác cả chuyện của em trai..."
"Anh Tống, hứa với tôi một điều được không?" Giang Ly cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bóng hình mờ nhạt của mình phản chiếu trong chén trà:
"Đừng dùng ánh mắt đó để nhìn tôi."
Ánh mắt thương hại, đồng tình, giống như đang quan sát một vở kịch buồn cười nào đó. Điều này chỉ khiến cô cảm thấy mình còn thấp kém hơn.
Tống Du hiểu ra và nhanh chóng chuyển chủ đề:
"Những gì tôi vừa nói trước đó không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-me-nguoi-cua-tong-tai-vo-tinh/3679912/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.