Bị Giang Ly cự tuyệt, Tần Yểu Yểu sững người, khuôn mặt tươi cười thoáng chốc trở nên gượng gạo:
“Chị Ly Ly, chẳng lẽ chị vẫn chưa tha thứ cho em sao?”
Người xung quanh chứng kiến cảnh này, không kiềm chế được mà lên tiếng khuyên bảo:
“Giang Ly, chỉ là một cốc trà sữa thôi mà, hơn nữa đó còn là tấm lòng của cô bé. Cô đừng từ chối như vậy.”
“Chúng ta đều là đồng nghiệp cùng một công ty, không nên khách khí quá chứ? Tất cả chúng tôi đã nhận rồi, nếu cô không nhận thì chúng tôi cũng thấy xấu hổ.”
“Đúng vậy, chị Ly Ly, bình thường cô có thể xa cách cũng được nhưng đây là tấm lòng của Yểu Yểu, cô không thể từ chối thẳng thừng như vậy được.”
Bị mọi người đồng loạt thúc giục, Giang Ly cảm thấy lồng n.g.ự.c khó chịu nhưng sau một thoáng do dự, cô vẫn đưa tay nhận lấy ly trà sữa từ Tần Yểu Yểu: “Cảm ơn.”
Khi mọi người dần dần ra về, Giang Ly cầm ly trà sữa trong tay, lặng lẽ tiến về phía thùng rác ở hành lang. Vừa định ném ly trà sữa vào thì giọng nói vang lên từ phía sau khiến cô khựng lại.
“Chị Ly Ly, trễ như vậy rồi, sao chị vẫn chưa về?”
Giọng nói ngọt ngào của Tần Yểu Yểu khiến Giang Ly căng thẳng. Cô xoay người chậm rãi và bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Tần Yểu Yểu.
Cô gái nhỏ nhắn, dễ thương với nụ cười như mật ngọt, tay kéo nhẹ ống tay áo của Tiêu Nghiễn Chi, trông họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-me-nguoi-cua-tong-tai-vo-tinh/3679890/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.