Giang Ly đứng lặng trong một giây, không quay đầu lại, chỉ để lại giọng nói trong trẻo vang vọng:
“Tôi sẽ thử nhưng không cam đoan có thể dỗ dành.”
Nói xong, cô đẩy cửa bước ra khỏi văn phòng của Tiêu Nghiễn Chi.
Tiêu Nghiễn Chi nheo mắt lại, dõi theo bóng dáng mảnh mai ấy cho đến khi cô khuất hẳn, tâm trạng trong lòng anh trở nên khó đoán.
Trong Giang Ngu, không nhiều nghệ sĩ có phòng nghỉ độc lập, hầu hết đều ngồi chung trong không gian mở, chỉ có vài vách ngăn để tạo sự riêng tư. Nhưng Giang Ly là một trong số ít người có đặc quyền sở hữu phòng nghỉ riêng.
Bước chân Giang Ly dừng lại bên cạnh ghế của Tần Yểu Yểu, ngón tay thon dài nhẹ gõ hai cái lên mặt bàn. Tần Yểu Yểu lập tức khẩn trương ngẩng đầu lên.
“Chị Ly Ly, chị có chuyện gì ạ?”
Khuôn mặt cô có chút bối rối, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn thẳng Giang Ly. Có thể thấy rõ rằng Tần Yểu Yểu thật sự rất sợ hãi.
Giang Ly theo thói quen nhíu mày, hít sâu một hơi để ổn định cảm xúc, cố gắng điều chỉnh giọng điệu trở nên dịu dàng hơn:
“Tần Yểu Yểu, có lẽ cô đã hiểu lầm ý tôi vừa rồi.”
“Tôi không có ác ý gì với cô cả. Tôi chỉ quen khắt khe với bản thân nên lúc dạy cô múa cũng vô tình nghiêm khắc hơn. Nếu điều đó khiến cô cảm thấy không thoải mái, tôi xin lỗi.”
Cô dừng lại đôi chút để chọn từ ngữ, rồi tiếp tục:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-me-nguoi-cua-tong-tai-vo-tinh/3679889/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.