Edit by Rùa Rabu
PHẦN 1: GẤU BẮC CỰC, VƯƠNG GIẢ VÙNG ĐỊA CỰC (4.2)
______
Ở vòng Bắc Cực, xung quanh đều một màu trắng xóa, những tảng băng xung quanh cái nào cũng giống cái nào.
Miễn cưỡng có thể phân biệt được đông tây nam bắc, nhưng cũng vô bổ.
Kiều Thất Tịch nằm trên mặt băng một lát, cảm thấy bây giờ điều khẩn cấp nhất đó là phải đi săn.
Loại tay mơ như cậu, đi săn phải luyện tập ngay từ bây giờ, nếu không sẽ có khả năng chết đói.
Nghe nói gấu bắc cực trung bình đi săn 20 lần mới có 1 lần thành công. Xác suất này nghe có vẻ hơi “đuối”.
Kiều Thất Tịch cúi đầu nhìn thoáng qua lượng mỡ mình đã tích tụ được khi còn ở trạm Cứu Trợ. Không biết một thân mỡ béo này có thể chống đỡ cậu được mấy ngày không ăn cơm đây?
20 ngày sao?
Kiều Thất Tịch cảm thấy 40 ngày đều dư sức.
Dã ngoại lạnh hơn so với trạm Cứu Trợ, việc đi trên mặt băng cũng rất tiêu tốn thể lực.
Xét thấy vừa rồi có trực thăng đến thăm, động vật xung quanh hẳn là đã đi trốn hết nên cậu có cảm giác thật yên tĩnh.
Nhưng này chỉ là cảm giác tâm lý, trên thực tế, tiếng gió thổi trên mặt băng vẫn rất lớn, còn có âm thanh từ biển truyền đến. Có lẽ đây là loại thanh âm quen thuộc với các loài động vật nơi đây.
Nhưng mà, là một con người, Kiều Thất Tịch sẽ không tự chủ cảm thấy cô độc, bất lực trước loại hoàn cảnh này. Ngoại trừ tuyết vẫn là tuyết, quá khiến người cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-manh-chet-ta-sao/1685014/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.