Sau một đêm ngủ ngon giấc, Mẫn Nghi thấy thật sảng khoái. Nàng làm vệ sinh cá nhân xong, bước xuống phòng khách. Vừa thấy nàng, Trực Nhân đã nhanh nhảu: 
- Chào buổi sáng. Ở đây, cô thấy thế nào? 
- Cảm ơn anh. Tôi rất khỏe. À! Anh... 
- À! Tôi tên là Trực Nhân. Còn cô? 
- Tôi tên là Mẫn Nghi. Anh Trực Nhân này! Bác gái đâu, sao tôi không thấy? 
- À! Mẹ tôi có thói quen là buổi sang đi dạo vườn hoa. Chắc mẹ tôi cũng sắp vào. Chờ một chút, mẹ tôi vào rồi chúng ta cùng dùng điểm tâm nhé. Ờ, Mẫn Ngh này! Cô có thể nói một chút về cô được không? 
Mẫn Nghi thở dài, lắc đầu: 
- Anh Trực Nhân à! Tôi biết anh là một người tốt. Tôi không muốn giấu anh điều gì cả, nhưng chuyện của tôi rất buồn. Tôi đang cố quên đi, không muống nhắc lại nữa. Mong anh thông cảm. 
- Vậy cũng không sao. Thế bây giờ cô có dự tính gì không? 
Nàng nghĩ dù sao Trực Nhân cũng đỡ nàng một lần rồi, nên nàng nói: 
- Bây giờ, tôi muốn có một việc làm. Anh Trực Nhân! Anh có thể giúp cho tôi không? Việc gì cũng được. Lau nhà hay nấu cơm cũng được, miễn là tôi đủ sống qua ngày là được rồi. 
- Nếu vậy thì cũng không khó. Cô cứ ở tạm đây, tôi sẽ lo giúp cô. 
- Anh Trực Nhân! Cám ơn anh nhiều lắm. À! Hình như tôi thấy nhà anh rất ít người phải không? 
- Ở nhà chỉ có tôi và mẹ tôi thôi. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-di-vang/2922364/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.