Anh suýt nữa thì làm rơi luôn cả cốc nước, nghi ngờ có phải là do hôm qua ngủ không đủ giấc nên mới sinh ra ảo giác hay không.
Mạn Trạch Lăng đặt tờ báo trong một thùng giấy được người hầu mang đi, chân bước ra khỏi cửa nhà, hướng đến một con xe thương vụ màu đen đỗ trong sân mà ngoắc ngoắc tay với Mạn Châu Sa Hoàng.
"Vốn đi tao đã cho gọi mày dậy từ lúc 4 giờ sáng, nhưng vì mày ngủ ngon quá sau khi cuốc bộ trong rừng vào đêm khuya nên không nỡ gọi dậy."
Trong vô thức, hai tay siết chặt lại với nhau, anh nghiến răng.
Vậy là ông ta biết!
Thấy anh lầm lì không đứng dậy, Mạn Trạch Lăng thở dài, dùng con mắt nhàn nhạt nhìn anh.
"Cậu bé ngày hôm qua đã đỡ mày về…"
"!!!" Mạn Châu Sa Hoàng như chết lặng tại chỗ.
"Mày biết mà. Tao có thể lần ra được địa chỉ và thông tin của cậu bé ấy. Điều này không khó. Nó trông rất xinh đẹp, nếu tao làm gì nó, mày có thể ngăn tao được không?"
Anh biết. Ông ta là một con quỷ vô tình. "Làm gì" ở đây với ông ta có thể là những trò rất đê tiện.
Còn anh chỉ là một đứa trẻ, đối với một kẻ vừa có quyền lẫn tài chính, anh liệu có thể làm gì đây?
Anh không thể để cậu ấy gặp nguy hiểm chỉ vì mình được.
Mạn Châu Sa Hoàng lặng lẽ đứng lên, anh mím môi bước từng bước lên trên xe, những bước chân hàng ngày nay lại có cảm giác rất nặng nề.
Anh ngồi lên xe, bên cạnh Mạn Trạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-dai-nhan-ngung-bat-nat/514537/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.