Những ngày cuối năm trời trở lạnh. Vân Hàn nhìn ra bên ngoài mới biết dường như đang có tuyết rơi. Mùa tuyết đầu tiên này, cũng là mùa tuyết mà anh không thể ở bên cạnh người con gái anh yêu. Anh vẫn chưa cho cô một danh phận chính thức, một hôn lễ long trọng, đó là điều mà anh vẫn luôn canh cánh trong lòng. 
Gần đây anh ho nhiều hơn trước, mỗi lần ho thì cả cơ thể giống như bị co rút lại, khó chịu vô cùng. Phương Nhất nhận ra được sức khỏe của anh không tốt, nên cũng đặc biệt để ý đến anh nhiều hơn, còn mang thêm chăn bông ấm vào nhà giam cho anh. 
"Anh Phương. Cảm ơn anh đã để mắt đến tôi." 
Vân Hàn nhận chăn bông, ngồi ở một góc nhìn Phương Nhất cười nhẹ, mặt anh xanh xao giống như người bị thiếu ngủ lâu ngày. 
"Không có gì. Ái Ly đã nhờ tôi để mắt đến anh, tôi đương nhiên không dám lơ là." 
Nghe nhắc đến tên cô, trong lòng anh liền mang nặng tâm sự, nụ cười trên môi cũng dần tắt. Anh không biết mình đang gặp phải vấn đề gì, nhưng cứ kéo dài như vậy chỉ e rằng sức khỏe không thể chịu đựng nổi. Phương Nhất là người trong ngành, nhưng anh ấy cũng phân biệt đâu là đúng, sai, thiện, ác. Anh ấy thừa hiểu trong tất cả những việc mà anh đã làm, đều nhằm đến mục đích chung là giúp người hoạn nạn thoát khỏi cảnh cơ cực, để trẻ em mồ côi có một mái ấm hoàn chỉnh. 
Tìm hiểu về hoàn cảnh gia đình của anh từ Ái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cua-soi/2684051/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.