Vân Hàn hạ sốt, anh mơ màng tỉnh dậy với những vết bầm tím trên mặt mình. Phương Nhất vừa bước vào thấy anh mở mắt thì liền hỏi thăm.
"Tỉnh rồi à. Anh mê man hơn 2 ngày rồi đấy."
Hai ngày.
Vân Hàn đột nhiên có phản ứng hơi bất ngờ, anh ngồi ngay dậy dù đầu vẫn còn hơi choáng một chút. Nhìn quanh quẩn một hồi, Phương Nhất nhận ra được anh muốn tìm thứ gì nên đã lấy nó từ trong túi áo ra rồi đưa cho anh.
"Tìm thứ này phải không?"
Anh nhìn tấm ảnh trên tay anh ấy rồi cầm lấy ngay. Tấm ảnh trong lúc giằng co có bị nhăn một góc, nhưng anh vẫn rất nâng niu nó mà cất lại vào túi áo. Nghe Phương Nhất nói trong lúc anh mê man vì bị sốt, Ái Ly có đến nhà giam thăm anh. Điều này khiến anh hơi lo lắng, anh sợ nếu như cô biết anh đánh nhau trong này để bị thương, còn bị sốt đến hôn mê thì cô sẽ đứng ngồi không yên. Nhưng Phương Nhất đã giải vây giúp anh, còn nói dối một cách hoàn hảo như vậy nên Ái Ly chẳng chút nghi ngờ. Ban đầu Vân Hàn nghĩ, cảnh sát bọn họ người nào cũng khô khan cứng ngắt, thậm chí chỉ làm việc theo khuôn khổ mà không chút tình người, cũng không khác gì so với thế giới của anh.
Nhưng từ khi tiếp xúc với Phương Nhất, anh mới biết anh ấy là một ngoại lệ, rất ấm áp và tốt bụng. Vân Hàn nhìn anh ấy, môi hơi cong nhẹ, sắc mặt đã khá hơn đôi chút.
"Cảm ơn anh."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cua-soi/2684046/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.