"Sống tốt? Anh bảo em làm sao sống tốt. Thà rằng anh nói với em rằng mọi chuyện sẽ đi đến mức này, lúc xảy ra em cũng không sốc như vậy. Anh nghĩ em là sắt đá hay sao mà có thể nói làm ngơ là làm ngơ, bỏ mặt là bỏ mặt."
Đến giây phút này, những kìm nén của cô cũng không thể giữ được, nước mắt lại rơi. Cô đã khóc rất nhiều kể từ khi Vân Hàn vào tù. Cho đến bây giờ, người ta có thể nhìn thấy được vẻ tiều tụy qua đôi mắt ấy, nó cứ đỏ ửng lên như vậy. Anh nhìn cô, bàn tay đặt trên đùi bấu thật chặt, mím môi, tim đau thắt. Lúc hé môi định nói gì đó, thì viên cảnh sát ở sau lưng anh nhắc nhở.
"Lãnh Vân Hàn. Hết giờ thăm nuôi rồi."
Anh nhìn anh ta gật đầu, sau đó quay sang nhìn Ái Ly qua tấm kính. Anh biết mình sẽ không thể chạm tay vào khuôn mặt đó nữa, ấy vậy mà đến lúc bước lên xe theo cảnh sát về đồn, một cái nắm tay hay một cái ôm cũng không muốn trao cho cô.
"Em về đi."
Anh nói rồi đứng dậy gác điện thoại, bỏ mặc cho Ái Ly ngồi rơi lệ ở đó. Lúc trở về nhà, cô thấy Lãnh Trác đang đứng ở bên nôi chơi cùng Vân Nhi, con bé cũng có vẻ thích anh ta. Cô không buồn quan tâm, đi lướt qua bọn họ rồi vào trong nhà tắm khoá cửa lại. Mở vòi hoa sen ra, nước từ trên dội xuống nhanh chóng làm ướt hết người cô, lạnh đến tận xương tủy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cua-soi/2684038/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.