"Mở cửa đi!"
Giọng của Vân Hàn từ ngoài cửa vọng vào, khiến Ái Ly đang ngồi bên giường có để mắt đến. Người làm mở cửa, anh bước chậm rãi từng bước vào bên trong, nhìn cô đang ngồi ngay trước mặt mình.
"Xuống lầu đi! Ăn tối với tôi!"
Cô nhìn anh, ánh nhìn đoạn tình không có chút hi vọng. Chuyện thù hận giữa Lưu gia và Lãnh gia ngày trước còn chưa giải quyết xong, cô vẫn còn chưa làm rõ cái chết của cha mẹ mình. Vậy mà bây giờ, anh còn muốn giam lỏng cô, chẳng khác nào tự thừa nhận mình là người có liên quan. Thấy cô không trả lời, mặc dù trong lòng có chút không thoải mái, nhưng Vân Hàn vẫn rất nhẹ nhàng với cô.
"Ái Ly! Đến bao giờ thì em mới chịu hiểu cho anh vậy? Những chuyện đã qua, anh đều không muốn nhắc lại. Anh xem như em chưa từng như thế, chưa từng tổn thương anh. Ái Ly à! Anh định..."
"Im đi! Tôi không muốn nghe anh nói gì hết."
Cô lạnh lùng ngắt ngang lời của anh, quay mặt nhìn đi nơi khác. Đến bây giờ, cô vẫn không rõ quyết định hôm qua của mình là đúng hay là sai. Yêu một người thì dễ, gặp được người hiểu mình mới là khó. Cô và Lãnh Vân Hàn, thời gian bên cạnh nhau không dài không ngắn, nhưng cô nhận ra đôi khi anh còn hiểu cô hơn cả chính bản thân cô hiểu mình. Phải chăng bản thân cô còn quá nhiều sơ hở, quá nhiều điểm yếu nên mới để anh dễ dàng nhận ra và nắm thóp như vậy?
Suy cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cua-soi/2683993/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.