Lãnh Trác nhìn Vân Hàn với ánh mắt bất ngờ. Còn nghĩ anh im lặng lâu như vậy, là vì đã nghĩ ra được cách đối phó Báo Đốm. Nào ngờ, anh lại muốn cho người bảo vệ Ái Ly, muốn cô an toàn. Lãnh Trác bên cạnh anh đã lâu, chưa từng nhìn thấy anh vì ai mà hao tổn tâm tư như vậy. Anh ta từ lâu đã sớm nhìn ra, anh dường như đã hoàn toàn biến thành người khác. Một con sói hoang, dần dần được cảm hoá và được sưởi ấm bởi bàn tay và trái tim của một tuyệt sắc giai nhân.
"Vậy còn Báo Đốm?"
Vân Hàn cười nhếch môi.
"Không cần phải vội. Hắn muốn chơi đùa, thì cứ để hắn chơi. Nhưng nếu như dám động vào người của tôi, thì hắn nhất định sẽ không toàn thây."
Sau khi từ bệnh viện trở về, tình hình sức khỏe của Vân Hàn đã có chuyển biến tốt. Nhưng dù là như vậy, bác sĩ cũng dặn đi dặn lại rằng anh không được kích động và cử động mạnh. Vì vết thương này đã bị nhiễm trùng lại còn bị hở nhiều lần, còn như vậy nữa thì có Trời cũng không cứu được. Vân Hàn nghe mãi mà thấy chán, suýt nữa còn định tiễn vị bác sĩ kia về chầu trời. Nhưng nghĩ tình ông ta tận tâm tận lực như vậy, nên anh cũng không muốn truy cứu.
Về nhà.
Vân Hàn bước xuống xe đã đi vội vào trong, anh nhìn thấy Ái Ly đang loay hoay ở bếp cùng với vài người làm.
"Anh ta vẫn thường ăn cay như vậy sao ạ?"
"Dạ đúng. Sói rất thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cua-soi/2683931/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.