Nghe nhắc đến mình, cô liền nép mình sang một bên, nín thở mà nghe họ nói. Vân Hàn nhìn Lãnh Trác đang đứng trước mặt rồi nhìn ra cửa sổ.
"Thì sao? Cậu quan tâm vậy à?"
"Không. Chỉ là, những chuyện mà từ trước đến giờ chúng ta làm đều có thể đổ máu hoặc mất mạng. Giữ một cô gái bên cạnh như vậy, tôi e là..."
"Sao cô không vào đi ạ?"
Ái Ly đang đứng ở đó thì giọng của một người làm phía sau đi đến khiến cô giật mình, trong phòng cũng không còn tiếng nói chuyện nữa. Cô nặn ra một nụ cười gượng gạo, cầm bát cháo bước vào rồi nhìn Vân Hàn với Lãnh Trác trong phòng. Anh đưa mắt nhìn cô cùng bát cháo trên tay, đoán rằng vừa nãy những gì hai người nói cô cũng nghe thấy cả rồi. Liếc nhìn Lãnh Trác, anh ta tự hiểu mình không còn gì để nói nữa mà phải rời đi. Khi anh ta vừa ra khỏi phòng, Vân Hàn liền đứng dậy cầm bát cháo để sang một bên, bất ngờ ôm lấy eo cô.
"Tôi mang cháo lên rồi đấy! Anh... ăn đi kẻo nguội."
"Không ăn cháo nữa. Tôi muốn ăn cái khác."
Cô khó xử mà cười gượng, muốn đẩy anh ra nhưng tay lại chạm vào chỗ vết thương của anh. Bây giờ mà dùng sức, nó nhất định sẽ rất lâu lành, thậm chí lại còn chảy máu. Cô không biết làn cách nào nên cứ khó khăn trở mình trong vòng tay anh. Vân Hàn nhếch môi cười, cúi đầu cắn nhẹ lên vành môi của Ái Ly khiến cô bất ngờ. Cô vừa nhìn, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cua-soi/2683921/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.